Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7654
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn nghiêm giọng: “Tuyệt đối đừng khách khí, làm nhanh đi. Đặc biệt hoan nghênh các người đi tìm cha ta, không cần giữ sức, dùng hết khả năng đánh y đi!" Lam Linh trợn trừng mắt: “Ta đã đánh giá thấp ngươi! Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện!" Diệp Huyên tức đến bật cười: “Vì sao ta phải nói chuyện với bà? Bà muốn đánh ta, ta đánh lại, bà lại muốn nói phải trái? Ông đây đếch phải thằng cha ngươi, mắc mớ gì phải chiều theo?" Sau đó hắn tung cú đấm ra. Ầm! Lam Linh bị một quyền này hóa thành hư vô. Hoàn toàn tiêu diệt. Đúng lúc này, có một luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn giáng xuống từ chân trời. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước đến. Sơn chủ Linh Sơn, Mạc Liên. Không chỉ có người này mà còn mười mấy cường giả Linh Sơn khác xuất hiện, trong đó có chừng mười hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh. Hoàn toàn vây chặt! Diệp Huyên vẫn bình tĩnh. Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Tiểu chủ giết người thì sướng được nhất thời, bây giờ định làm thế nào đây?" Diệp Huyên nhàn nhạt đáp: “Bằng không thì làm gì? Chẳng lẽ ngươi chịu đứng đó nghe chửi?" Tiểu Tháp: “Sao đó giờ không thấy Tiểu chủ mạnh miệng thế này với chủ nhân?" Diệp Huyên: “Ông ấy là cha ta! Con nhường cha không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Bằng không thì ta đã...” Tiểu Tháp lạnh lùng đâm chọt: “Đã làm gì? Tiểu chủ nói như thể đánh thắng được chủ nhân ấy”. Diệp Huyên lắc đầu: “Làm sao mà cha ta chịu được ngươi cho tới bây giờ nhỉ?" Tiểu Tháp: “...” Lúc này, Mạc Liên lên tiếng: “Giết Thánh Nữ lẫn Đại trưởng lão Linh Sơn ta, gan ngươi to lắm!" Diệp Huyên đang định mở miệng thì ông ta nói: “Giết!" Dứt lời, ông ta vung tay lên. Chỉ trong nháy mắt, không quan bao quanh Diệp Huyên biến thành một lồ ng giam. Những cường giả Linh Sơn kia cũng chuẩn bị ra tay, nào ngờ lại thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người này mặc giáp đen, lưng đeo đại đao. Mạc Liên cau mày: “Ám Tả đại nhân?" Ám Tả: “Bệ hạ có lệnh, tất cả cường giả Linh Sơn lập tức về núi”. Lập tức về núi! Mạc Liên nghe vậy thì cau mày: “Lập tức về núi? Ám Tả đại nhân, bệ hạ có ý gì?"Ám Tả: “Trở về”. Mạc Liên cả giận chỉ vào Diệp Huyên: “Ám Tả đại nhân, kẻ này dám giết Linh công chúa, ông...” Ám Tả: “Lập tức về núi!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn nghiêm giọng: “Tuyệt đối đừng khách khí, làm nhanh đi. Đặc biệt hoan nghênh các người đi tìm cha ta, không cần giữ sức, dùng hết khả năng đánh y đi!" Lam Linh trợn trừng mắt: “Ta đã đánh giá thấp ngươi! Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện!" Diệp Huyên tức đến bật cười: “Vì sao ta phải nói chuyện với bà? Bà muốn đánh ta, ta đánh lại, bà lại muốn nói phải trái? Ông đây đếch phải thằng cha ngươi, mắc mớ gì phải chiều theo?" Sau đó hắn tung cú đấm ra. Ầm! Lam Linh bị một quyền này hóa thành hư vô. Hoàn toàn tiêu diệt. Đúng lúc này, có một luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn giáng xuống từ chân trời. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước đến. Sơn chủ Linh Sơn, Mạc Liên. Không chỉ có người này mà còn mười mấy cường giả Linh Sơn khác xuất hiện, trong đó có chừng mười hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh. Hoàn toàn vây chặt! Diệp Huyên vẫn bình tĩnh. Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Tiểu chủ giết người thì sướng được nhất thời, bây giờ định làm thế nào đây?" Diệp Huyên nhàn nhạt đáp: “Bằng không thì làm gì? Chẳng lẽ ngươi chịu đứng đó nghe chửi?" Tiểu Tháp: “Sao đó giờ không thấy Tiểu chủ mạnh miệng thế này với chủ nhân?" Diệp Huyên: “Ông ấy là cha ta! Con nhường cha không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Bằng không thì ta đã...” Tiểu Tháp lạnh lùng đâm chọt: “Đã làm gì? Tiểu chủ nói như thể đánh thắng được chủ nhân ấy”. Diệp Huyên lắc đầu: “Làm sao mà cha ta chịu được ngươi cho tới bây giờ nhỉ?" Tiểu Tháp: “...” Lúc này, Mạc Liên lên tiếng: “Giết Thánh Nữ lẫn Đại trưởng lão Linh Sơn ta, gan ngươi to lắm!" Diệp Huyên đang định mở miệng thì ông ta nói: “Giết!" Dứt lời, ông ta vung tay lên. Chỉ trong nháy mắt, không quan bao quanh Diệp Huyên biến thành một lồ ng giam. Những cường giả Linh Sơn kia cũng chuẩn bị ra tay, nào ngờ lại thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người này mặc giáp đen, lưng đeo đại đao. Mạc Liên cau mày: “Ám Tả đại nhân?" Ám Tả: “Bệ hạ có lệnh, tất cả cường giả Linh Sơn lập tức về núi”. Lập tức về núi! Mạc Liên nghe vậy thì cau mày: “Lập tức về núi? Ám Tả đại nhân, bệ hạ có ý gì?"Ám Tả: “Trở về”. Mạc Liên cả giận chỉ vào Diệp Huyên: “Ám Tả đại nhân, kẻ này dám giết Linh công chúa, ông...” Ám Tả: “Lập tức về núi!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn nghiêm giọng: “Tuyệt đối đừng khách khí, làm nhanh đi. Đặc biệt hoan nghênh các người đi tìm cha ta, không cần giữ sức, dùng hết khả năng đánh y đi!" Lam Linh trợn trừng mắt: “Ta đã đánh giá thấp ngươi! Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện!" Diệp Huyên tức đến bật cười: “Vì sao ta phải nói chuyện với bà? Bà muốn đánh ta, ta đánh lại, bà lại muốn nói phải trái? Ông đây đếch phải thằng cha ngươi, mắc mớ gì phải chiều theo?" Sau đó hắn tung cú đấm ra. Ầm! Lam Linh bị một quyền này hóa thành hư vô. Hoàn toàn tiêu diệt. Đúng lúc này, có một luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn giáng xuống từ chân trời. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước đến. Sơn chủ Linh Sơn, Mạc Liên. Không chỉ có người này mà còn mười mấy cường giả Linh Sơn khác xuất hiện, trong đó có chừng mười hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh. Hoàn toàn vây chặt! Diệp Huyên vẫn bình tĩnh. Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Tiểu chủ giết người thì sướng được nhất thời, bây giờ định làm thế nào đây?" Diệp Huyên nhàn nhạt đáp: “Bằng không thì làm gì? Chẳng lẽ ngươi chịu đứng đó nghe chửi?" Tiểu Tháp: “Sao đó giờ không thấy Tiểu chủ mạnh miệng thế này với chủ nhân?" Diệp Huyên: “Ông ấy là cha ta! Con nhường cha không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Bằng không thì ta đã...” Tiểu Tháp lạnh lùng đâm chọt: “Đã làm gì? Tiểu chủ nói như thể đánh thắng được chủ nhân ấy”. Diệp Huyên lắc đầu: “Làm sao mà cha ta chịu được ngươi cho tới bây giờ nhỉ?" Tiểu Tháp: “...” Lúc này, Mạc Liên lên tiếng: “Giết Thánh Nữ lẫn Đại trưởng lão Linh Sơn ta, gan ngươi to lắm!" Diệp Huyên đang định mở miệng thì ông ta nói: “Giết!" Dứt lời, ông ta vung tay lên. Chỉ trong nháy mắt, không quan bao quanh Diệp Huyên biến thành một lồ ng giam. Những cường giả Linh Sơn kia cũng chuẩn bị ra tay, nào ngờ lại thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người này mặc giáp đen, lưng đeo đại đao. Mạc Liên cau mày: “Ám Tả đại nhân?" Ám Tả: “Bệ hạ có lệnh, tất cả cường giả Linh Sơn lập tức về núi”. Lập tức về núi! Mạc Liên nghe vậy thì cau mày: “Lập tức về núi? Ám Tả đại nhân, bệ hạ có ý gì?"Ám Tả: “Trở về”. Mạc Liên cả giận chỉ vào Diệp Huyên: “Ám Tả đại nhân, kẻ này dám giết Linh công chúa, ông...” Ám Tả: “Lập tức về núi!"