Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7656

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lại hỏi: “Người khác đánh ta trước thì sao?"  Ám Tả: “Diệp công tử, đang yên đang lành ai lại đến đánh ngươi làm gì?"  Diệp Huyên: “Thì lỡ như có?"  Ám Tả hạ giọng: “Sẽ không có ai chủ động đến gây chuyện với Diệp công tử cả, ngươi...”  Đúng lúc này, có một gã thanh niên đi đến từ đầu kia con đường. Y mặc áo gấm, hông giắt trường kiếm, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ như một công tử phong lưu.  Thấy y, Ám Tả chần chừ trước khi khẽ thi lễ: “Tham kiến Tiểu Hầu gia”.  Tiểu Hầu gia, Văn Nhân Vũ.  Y làm ngơ Ám Tả mà quay sang hỏi Diệp Huyên: “Thấy bổn Hầu sao không quỳ xuống hành lễ?"  Diệp Huyên kéo kéo tay áo Ám Tả: “Ông vừa mới nói sẽ không có ai đến gây chuyện với ta cơ mà?"  Ám Tả: “...”  Văn Nhân Vũ cười: “Thấy bổn Hầu mà không hành lễ chính là xem rẻ lễ phép, khinh thường phủ Thần Hầu, khinh thị Thần Đạo Quốc”.  Y liếc Ám Tả: “Ám Tả đại nhân, theo Ám luật nên xử trí thế nào?"  Ám Tả gằn giọng: “Tiểu Hầu gia, người này được bệ hạ triệu kiến”.  Văn Nhân Vũ cười: “Ta có ngăn hắn đi gặp bệ hạ à? Ta chỉ nói hắn gặp ta mà không hành lễ, chính là phạm vào Quốc pháp của Thần Đạo Quốc!"  Ám Tả nghe vậy thì cau mày. Ông ta sao lại không nhận ra Văn Nhân Vũ rõ ràng là cố tình gây sự.  Ám Tả do dự, nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi...”  Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói ông muốn ta hành lễ với y chứ?"  Ám Tả: “Thi lễ một cái là được”.  Văn Nhân Vũ nhìn Diệp Huyên với nụ cười trên môi, tay gõ quạt xếp.  Diệp Huyên nhếch mép: “Y nói người Thần Đạo Quốc thấy y phải hành lễ, nhưng ta không phải người nơi này”.  Văn Nhân Vũ bật cười: “Nhưng ngươi đang đứng trên đất Thần Đạo Quốc, thì phải theo luật pháp của Thần Đạo Quốc”.  Diệp Huyên: “Vị công tử này, ta nhớ ta đâu có thù oán gì với ngươi?"  Văn Nhân Vũ đi đến, nhếch môi: “Chẳng phải bây giờ có rồi sao?"  Diệp Huyên cười: “Kẻ trước đó bắt ta hành lễ là... hình như tên A Đạo Linh, hiện nay đã không còn trên đời”.  Sắc mặt Văn Nhân Vũ thoắt cái lạnh đi. Y bước tới hai bước, nói: “Được, vậy đánh ta xem!"  Khiêu khích!  Diệp Huyên móc Tiểu Tháp ra đập xuống.  Ầm!  Văn Nhân Vũ còn chưa kịp phản ứng đã nát bấy.  Những người khác thấy vậy thì sửng sốt.  Ám Tả cũng vậy. Ông ta không ngờ Diệp Huyên lại bất thình lình ra tay nên không kịp ngăn cản.  Diệp Huyên vươn tay gọi Tiểu Tháp trở về, nhìn hố đen không gian vừa bị đập vỡ, nói: “Đánh? Đánh cho ngươi chết luôn!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lại hỏi: “Người khác đánh ta trước thì sao?"  Ám Tả: “Diệp công tử, đang yên đang lành ai lại đến đánh ngươi làm gì?"  Diệp Huyên: “Thì lỡ như có?"  Ám Tả hạ giọng: “Sẽ không có ai chủ động đến gây chuyện với Diệp công tử cả, ngươi...”  Đúng lúc này, có một gã thanh niên đi đến từ đầu kia con đường. Y mặc áo gấm, hông giắt trường kiếm, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ như một công tử phong lưu.  Thấy y, Ám Tả chần chừ trước khi khẽ thi lễ: “Tham kiến Tiểu Hầu gia”.  Tiểu Hầu gia, Văn Nhân Vũ.  Y làm ngơ Ám Tả mà quay sang hỏi Diệp Huyên: “Thấy bổn Hầu sao không quỳ xuống hành lễ?"  Diệp Huyên kéo kéo tay áo Ám Tả: “Ông vừa mới nói sẽ không có ai đến gây chuyện với ta cơ mà?"  Ám Tả: “...”  Văn Nhân Vũ cười: “Thấy bổn Hầu mà không hành lễ chính là xem rẻ lễ phép, khinh thường phủ Thần Hầu, khinh thị Thần Đạo Quốc”.  Y liếc Ám Tả: “Ám Tả đại nhân, theo Ám luật nên xử trí thế nào?"  Ám Tả gằn giọng: “Tiểu Hầu gia, người này được bệ hạ triệu kiến”.  Văn Nhân Vũ cười: “Ta có ngăn hắn đi gặp bệ hạ à? Ta chỉ nói hắn gặp ta mà không hành lễ, chính là phạm vào Quốc pháp của Thần Đạo Quốc!"  Ám Tả nghe vậy thì cau mày. Ông ta sao lại không nhận ra Văn Nhân Vũ rõ ràng là cố tình gây sự.  Ám Tả do dự, nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi...”  Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói ông muốn ta hành lễ với y chứ?"  Ám Tả: “Thi lễ một cái là được”.  Văn Nhân Vũ nhìn Diệp Huyên với nụ cười trên môi, tay gõ quạt xếp.  Diệp Huyên nhếch mép: “Y nói người Thần Đạo Quốc thấy y phải hành lễ, nhưng ta không phải người nơi này”.  Văn Nhân Vũ bật cười: “Nhưng ngươi đang đứng trên đất Thần Đạo Quốc, thì phải theo luật pháp của Thần Đạo Quốc”.  Diệp Huyên: “Vị công tử này, ta nhớ ta đâu có thù oán gì với ngươi?"  Văn Nhân Vũ đi đến, nhếch môi: “Chẳng phải bây giờ có rồi sao?"  Diệp Huyên cười: “Kẻ trước đó bắt ta hành lễ là... hình như tên A Đạo Linh, hiện nay đã không còn trên đời”.  Sắc mặt Văn Nhân Vũ thoắt cái lạnh đi. Y bước tới hai bước, nói: “Được, vậy đánh ta xem!"  Khiêu khích!  Diệp Huyên móc Tiểu Tháp ra đập xuống.  Ầm!  Văn Nhân Vũ còn chưa kịp phản ứng đã nát bấy.  Những người khác thấy vậy thì sửng sốt.  Ám Tả cũng vậy. Ông ta không ngờ Diệp Huyên lại bất thình lình ra tay nên không kịp ngăn cản.  Diệp Huyên vươn tay gọi Tiểu Tháp trở về, nhìn hố đen không gian vừa bị đập vỡ, nói: “Đánh? Đánh cho ngươi chết luôn!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lại hỏi: “Người khác đánh ta trước thì sao?"  Ám Tả: “Diệp công tử, đang yên đang lành ai lại đến đánh ngươi làm gì?"  Diệp Huyên: “Thì lỡ như có?"  Ám Tả hạ giọng: “Sẽ không có ai chủ động đến gây chuyện với Diệp công tử cả, ngươi...”  Đúng lúc này, có một gã thanh niên đi đến từ đầu kia con đường. Y mặc áo gấm, hông giắt trường kiếm, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ như một công tử phong lưu.  Thấy y, Ám Tả chần chừ trước khi khẽ thi lễ: “Tham kiến Tiểu Hầu gia”.  Tiểu Hầu gia, Văn Nhân Vũ.  Y làm ngơ Ám Tả mà quay sang hỏi Diệp Huyên: “Thấy bổn Hầu sao không quỳ xuống hành lễ?"  Diệp Huyên kéo kéo tay áo Ám Tả: “Ông vừa mới nói sẽ không có ai đến gây chuyện với ta cơ mà?"  Ám Tả: “...”  Văn Nhân Vũ cười: “Thấy bổn Hầu mà không hành lễ chính là xem rẻ lễ phép, khinh thường phủ Thần Hầu, khinh thị Thần Đạo Quốc”.  Y liếc Ám Tả: “Ám Tả đại nhân, theo Ám luật nên xử trí thế nào?"  Ám Tả gằn giọng: “Tiểu Hầu gia, người này được bệ hạ triệu kiến”.  Văn Nhân Vũ cười: “Ta có ngăn hắn đi gặp bệ hạ à? Ta chỉ nói hắn gặp ta mà không hành lễ, chính là phạm vào Quốc pháp của Thần Đạo Quốc!"  Ám Tả nghe vậy thì cau mày. Ông ta sao lại không nhận ra Văn Nhân Vũ rõ ràng là cố tình gây sự.  Ám Tả do dự, nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi...”  Diệp Huyên trợn mắt: “Đừng nói ông muốn ta hành lễ với y chứ?"  Ám Tả: “Thi lễ một cái là được”.  Văn Nhân Vũ nhìn Diệp Huyên với nụ cười trên môi, tay gõ quạt xếp.  Diệp Huyên nhếch mép: “Y nói người Thần Đạo Quốc thấy y phải hành lễ, nhưng ta không phải người nơi này”.  Văn Nhân Vũ bật cười: “Nhưng ngươi đang đứng trên đất Thần Đạo Quốc, thì phải theo luật pháp của Thần Đạo Quốc”.  Diệp Huyên: “Vị công tử này, ta nhớ ta đâu có thù oán gì với ngươi?"  Văn Nhân Vũ đi đến, nhếch môi: “Chẳng phải bây giờ có rồi sao?"  Diệp Huyên cười: “Kẻ trước đó bắt ta hành lễ là... hình như tên A Đạo Linh, hiện nay đã không còn trên đời”.  Sắc mặt Văn Nhân Vũ thoắt cái lạnh đi. Y bước tới hai bước, nói: “Được, vậy đánh ta xem!"  Khiêu khích!  Diệp Huyên móc Tiểu Tháp ra đập xuống.  Ầm!  Văn Nhân Vũ còn chưa kịp phản ứng đã nát bấy.  Những người khác thấy vậy thì sửng sốt.  Ám Tả cũng vậy. Ông ta không ngờ Diệp Huyên lại bất thình lình ra tay nên không kịp ngăn cản.  Diệp Huyên vươn tay gọi Tiểu Tháp trở về, nhìn hố đen không gian vừa bị đập vỡ, nói: “Đánh? Đánh cho ngươi chết luôn!" 

Chương 7656