Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7732
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối không phải là có ý nghĩ gì khác đấy chứ?” Ông lão tóc bạc chớp mắt: “Ta giữ lại một sợi linh hồn ở đây, vốn là muốn tìm một truyền nhân, nhưng không ngờ tới, chưa gặp được truyền nhân, ngược lại gặp được ngươi!” Diệp Huyên cười nói: “Ta có thể làm truyền nhân của tiền bối!” Ông lão tóc bạc cười nói: “Vừa hay! Nhưng mà, ngươi chuẩn bị tặng lễ vật gì cho vi sư đây?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sẽ không phải là muốn thời không thần bí và thanh kiếm này của ta chứ?” Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Huyên: “Nếu ta nói muốn thì sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối chỉ là một hồn phách!” Ông lão tóc bạc cười ha ha: “Ta biết là ngươi sẽ nói như thế, ngươi nhìn bên ngoài đi!” Diệp Huyên xoay người nhìn ra bên ngoài điện, ngoài điện phía trên tầng mây, một lực lượng thần bí đột nhiên thổi quét xuống, theo cỗ lực lượng này đánh xuống, cả trời đất thời không lập tức sôi trào lên! Chân núi, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân trong lòng hoảng hốt, hơi thở mạnh mẽ kia đè ép xuống khiến hai người bọn họ đều có chút khó thở! Mệnh Tri Cảnh! Trên tầng mây, một ông lão áo bào trắng chậm rãi đi đến! Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyên ở trong điện sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó! Người này vì để có được kiếm Thanh Huyên và thời không thần bí trong cơ thể mình, vậy mà bản tôn đích thân tới! Thế này không khỏi cũng quá đề cao mình rồi! Ông lão áo bào trắng nhìn thoáng qua ba người đám Mộc Sâm ở phía dưới, ngay sau đó, một lực lượng thần bí trực tiếp khóa chặt lấy ba người! Rầm rầm rầm! Cơ thể ba người run lên kịch liệt, căn bản không thể nhúc nhích! Dương Niệm Tuyết nhíu mày, trong lòng bàn tay nàng, một sợi kiếm quang lặng lẽ ngưng tụ, nhưng nàng không hề động thủ. Ông lão áo bào trắng từ từ đi vào trong điện, ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta muốn lấy thời không thần bí trong cơ thể và thanh kiếm trong tay ngươi!” Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy ngươi phải hỏi người đứng sau ta có đồng ý hay không!” Ông lão áo bào trắng nheo mắt: “Người đứng sau?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, nếu người đứng sau ta đồng ý, ta lập tức tặng ngươi hai thần vật này!” Ông lão áo bào trắng cười nói: “Ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không dám! Chẳng lẽ tiền bối không muốn gặp người đứng sau ta trước, sau đó mới quyết định có muốn hai thần vật này của ta hay không sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối không phải là có ý nghĩ gì khác đấy chứ?” Ông lão tóc bạc chớp mắt: “Ta giữ lại một sợi linh hồn ở đây, vốn là muốn tìm một truyền nhân, nhưng không ngờ tới, chưa gặp được truyền nhân, ngược lại gặp được ngươi!” Diệp Huyên cười nói: “Ta có thể làm truyền nhân của tiền bối!” Ông lão tóc bạc cười nói: “Vừa hay! Nhưng mà, ngươi chuẩn bị tặng lễ vật gì cho vi sư đây?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sẽ không phải là muốn thời không thần bí và thanh kiếm này của ta chứ?” Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Huyên: “Nếu ta nói muốn thì sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối chỉ là một hồn phách!” Ông lão tóc bạc cười ha ha: “Ta biết là ngươi sẽ nói như thế, ngươi nhìn bên ngoài đi!” Diệp Huyên xoay người nhìn ra bên ngoài điện, ngoài điện phía trên tầng mây, một lực lượng thần bí đột nhiên thổi quét xuống, theo cỗ lực lượng này đánh xuống, cả trời đất thời không lập tức sôi trào lên! Chân núi, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân trong lòng hoảng hốt, hơi thở mạnh mẽ kia đè ép xuống khiến hai người bọn họ đều có chút khó thở! Mệnh Tri Cảnh! Trên tầng mây, một ông lão áo bào trắng chậm rãi đi đến! Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyên ở trong điện sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó! Người này vì để có được kiếm Thanh Huyên và thời không thần bí trong cơ thể mình, vậy mà bản tôn đích thân tới! Thế này không khỏi cũng quá đề cao mình rồi! Ông lão áo bào trắng nhìn thoáng qua ba người đám Mộc Sâm ở phía dưới, ngay sau đó, một lực lượng thần bí trực tiếp khóa chặt lấy ba người! Rầm rầm rầm! Cơ thể ba người run lên kịch liệt, căn bản không thể nhúc nhích! Dương Niệm Tuyết nhíu mày, trong lòng bàn tay nàng, một sợi kiếm quang lặng lẽ ngưng tụ, nhưng nàng không hề động thủ. Ông lão áo bào trắng từ từ đi vào trong điện, ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta muốn lấy thời không thần bí trong cơ thể và thanh kiếm trong tay ngươi!” Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy ngươi phải hỏi người đứng sau ta có đồng ý hay không!” Ông lão áo bào trắng nheo mắt: “Người đứng sau?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, nếu người đứng sau ta đồng ý, ta lập tức tặng ngươi hai thần vật này!” Ông lão áo bào trắng cười nói: “Ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không dám! Chẳng lẽ tiền bối không muốn gặp người đứng sau ta trước, sau đó mới quyết định có muốn hai thần vật này của ta hay không sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối không phải là có ý nghĩ gì khác đấy chứ?” Ông lão tóc bạc chớp mắt: “Ta giữ lại một sợi linh hồn ở đây, vốn là muốn tìm một truyền nhân, nhưng không ngờ tới, chưa gặp được truyền nhân, ngược lại gặp được ngươi!” Diệp Huyên cười nói: “Ta có thể làm truyền nhân của tiền bối!” Ông lão tóc bạc cười nói: “Vừa hay! Nhưng mà, ngươi chuẩn bị tặng lễ vật gì cho vi sư đây?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối sẽ không phải là muốn thời không thần bí và thanh kiếm này của ta chứ?” Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Huyên: “Nếu ta nói muốn thì sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối chỉ là một hồn phách!” Ông lão tóc bạc cười ha ha: “Ta biết là ngươi sẽ nói như thế, ngươi nhìn bên ngoài đi!” Diệp Huyên xoay người nhìn ra bên ngoài điện, ngoài điện phía trên tầng mây, một lực lượng thần bí đột nhiên thổi quét xuống, theo cỗ lực lượng này đánh xuống, cả trời đất thời không lập tức sôi trào lên! Chân núi, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân trong lòng hoảng hốt, hơi thở mạnh mẽ kia đè ép xuống khiến hai người bọn họ đều có chút khó thở! Mệnh Tri Cảnh! Trên tầng mây, một ông lão áo bào trắng chậm rãi đi đến! Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyên ở trong điện sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó! Người này vì để có được kiếm Thanh Huyên và thời không thần bí trong cơ thể mình, vậy mà bản tôn đích thân tới! Thế này không khỏi cũng quá đề cao mình rồi! Ông lão áo bào trắng nhìn thoáng qua ba người đám Mộc Sâm ở phía dưới, ngay sau đó, một lực lượng thần bí trực tiếp khóa chặt lấy ba người! Rầm rầm rầm! Cơ thể ba người run lên kịch liệt, căn bản không thể nhúc nhích! Dương Niệm Tuyết nhíu mày, trong lòng bàn tay nàng, một sợi kiếm quang lặng lẽ ngưng tụ, nhưng nàng không hề động thủ. Ông lão áo bào trắng từ từ đi vào trong điện, ông ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta muốn lấy thời không thần bí trong cơ thể và thanh kiếm trong tay ngươi!” Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy ngươi phải hỏi người đứng sau ta có đồng ý hay không!” Ông lão áo bào trắng nheo mắt: “Người đứng sau?” Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, nếu người đứng sau ta đồng ý, ta lập tức tặng ngươi hai thần vật này!” Ông lão áo bào trắng cười nói: “Ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không dám! Chẳng lẽ tiền bối không muốn gặp người đứng sau ta trước, sau đó mới quyết định có muốn hai thần vật này của ta hay không sao?”