Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7809

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cướp!  Nghe thấy lời của Tuyết Sơn Vương, Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng.  Đây đúng là thế giới cá lớn nuốt cá bé mà!  Lúc này, Cổ Sầu khẽ vung tay phải, bức màn kia lặng lẽ biến mất.  Diệp Huyên nhìn Cổ Sầu: “Ta biết được chân tướng, chẳng có ý nghĩa gì cả, đúng chứ?”  Cổ Sầu lắc đầu: “Có!”  Diệp Huyên có phần hiếu kỳ: “Ý nghĩa gì?”  Cổ Sầu khẽ cười, lại không nói gì, hắn ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên, chính là chiếc nhẫn chứa đồ của Ma Kha Kỳ trước kia.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có ý gì đây?”  Cổ Sầu cười nói: “Tặng cho Diệp công tử, kết một mối thiện duyên!  Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không cần!”  Cổ Sầu còn muốn nói gì đó, đột nhiên Diệp Huyên lên tiếng: “Cổ Sầu tộc trưởng, ta và Ác Tộc ngươi không thù không oán, các người đừng gây rắc rối cho ta, ta chắc chắn sẽ không chủ động kiếm chuyện với các người. Trái lại, mười vị Thánh Giả Mệnh Tri cũng vậy, bọn họ nếu không kiếm chuyện với ta, ta cũng sẽ không làm kẻ thù với bọn họ!”  Cổ Sầu khẽ gật đầu: “Ta hiểu ý Diệp công tử rồi!”  Diệp Huyên cười nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, cáo từ!”  Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.  Thái độ của hắn rất đơn giản, vòng xoáy này, hắn không muốn cuốn vào.  Trái lại, hai bên hắn đều không đánh được!  Mau chóng rời đi mới là thượng sách!  Cổ Sầu đang muốn tiễn Diệp Huyên thì Diệp Huyên vội nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, ngươi không cần tiễn nữa!”  Cổ Sầu cười nói: “Không sao, đúng lúc ta muốn nói chuyện với Diệp công tử vài câu!”  Diệp Huyên cạn lời.  Hai người đi trên đường phố, hai bên đường, người Ác Tộc khi nhìn thấy Cổ Sầu thì đều dừng lại, sau đó quỳ lạy hành lễ. Sự tôn kính ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng!  Xem ra, Cổ Sầu rất đường lòng người ở Ác Tộc.  Sau khi đi đến ngoài thành, Cổ Sầu dừng bước, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, đi cẩn thận!”  Diệp Huyên ôm quyền: “Sau này gặp lại!”  Nói xong, hắn quay người rời đi.  Cổ Sầu cứ vậy nhìn theo Diệp Huyên, không biết đang nghĩ gì.  Lúc này, một cô gái mặc giáp đen xuất hiện bên cạnh Cổ Sầu, cô gái giáp đen nhìn Diệp Huyên ở phía xa, khẽ nói: “Tộc trưởng ít nhất cũng có không dưới mười lần nổi lên sát ý đối với người này, nhưng mỗi lần đều từ bỏ!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cướp!  Nghe thấy lời của Tuyết Sơn Vương, Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng.  Đây đúng là thế giới cá lớn nuốt cá bé mà!  Lúc này, Cổ Sầu khẽ vung tay phải, bức màn kia lặng lẽ biến mất.  Diệp Huyên nhìn Cổ Sầu: “Ta biết được chân tướng, chẳng có ý nghĩa gì cả, đúng chứ?”  Cổ Sầu lắc đầu: “Có!”  Diệp Huyên có phần hiếu kỳ: “Ý nghĩa gì?”  Cổ Sầu khẽ cười, lại không nói gì, hắn ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên, chính là chiếc nhẫn chứa đồ của Ma Kha Kỳ trước kia.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có ý gì đây?”  Cổ Sầu cười nói: “Tặng cho Diệp công tử, kết một mối thiện duyên!  Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không cần!”  Cổ Sầu còn muốn nói gì đó, đột nhiên Diệp Huyên lên tiếng: “Cổ Sầu tộc trưởng, ta và Ác Tộc ngươi không thù không oán, các người đừng gây rắc rối cho ta, ta chắc chắn sẽ không chủ động kiếm chuyện với các người. Trái lại, mười vị Thánh Giả Mệnh Tri cũng vậy, bọn họ nếu không kiếm chuyện với ta, ta cũng sẽ không làm kẻ thù với bọn họ!”  Cổ Sầu khẽ gật đầu: “Ta hiểu ý Diệp công tử rồi!”  Diệp Huyên cười nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, cáo từ!”  Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.  Thái độ của hắn rất đơn giản, vòng xoáy này, hắn không muốn cuốn vào.  Trái lại, hai bên hắn đều không đánh được!  Mau chóng rời đi mới là thượng sách!  Cổ Sầu đang muốn tiễn Diệp Huyên thì Diệp Huyên vội nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, ngươi không cần tiễn nữa!”  Cổ Sầu cười nói: “Không sao, đúng lúc ta muốn nói chuyện với Diệp công tử vài câu!”  Diệp Huyên cạn lời.  Hai người đi trên đường phố, hai bên đường, người Ác Tộc khi nhìn thấy Cổ Sầu thì đều dừng lại, sau đó quỳ lạy hành lễ. Sự tôn kính ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng!  Xem ra, Cổ Sầu rất đường lòng người ở Ác Tộc.  Sau khi đi đến ngoài thành, Cổ Sầu dừng bước, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, đi cẩn thận!”  Diệp Huyên ôm quyền: “Sau này gặp lại!”  Nói xong, hắn quay người rời đi.  Cổ Sầu cứ vậy nhìn theo Diệp Huyên, không biết đang nghĩ gì.  Lúc này, một cô gái mặc giáp đen xuất hiện bên cạnh Cổ Sầu, cô gái giáp đen nhìn Diệp Huyên ở phía xa, khẽ nói: “Tộc trưởng ít nhất cũng có không dưới mười lần nổi lên sát ý đối với người này, nhưng mỗi lần đều từ bỏ!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cướp!  Nghe thấy lời của Tuyết Sơn Vương, Diệp Huyên thấp giọng thở dài trong lòng.  Đây đúng là thế giới cá lớn nuốt cá bé mà!  Lúc này, Cổ Sầu khẽ vung tay phải, bức màn kia lặng lẽ biến mất.  Diệp Huyên nhìn Cổ Sầu: “Ta biết được chân tướng, chẳng có ý nghĩa gì cả, đúng chứ?”  Cổ Sầu lắc đầu: “Có!”  Diệp Huyên có phần hiếu kỳ: “Ý nghĩa gì?”  Cổ Sầu khẽ cười, lại không nói gì, hắn ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên, chính là chiếc nhẫn chứa đồ của Ma Kha Kỳ trước kia.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có ý gì đây?”  Cổ Sầu cười nói: “Tặng cho Diệp công tử, kết một mối thiện duyên!  Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không cần!”  Cổ Sầu còn muốn nói gì đó, đột nhiên Diệp Huyên lên tiếng: “Cổ Sầu tộc trưởng, ta và Ác Tộc ngươi không thù không oán, các người đừng gây rắc rối cho ta, ta chắc chắn sẽ không chủ động kiếm chuyện với các người. Trái lại, mười vị Thánh Giả Mệnh Tri cũng vậy, bọn họ nếu không kiếm chuyện với ta, ta cũng sẽ không làm kẻ thù với bọn họ!”  Cổ Sầu khẽ gật đầu: “Ta hiểu ý Diệp công tử rồi!”  Diệp Huyên cười nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, cáo từ!”  Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.  Thái độ của hắn rất đơn giản, vòng xoáy này, hắn không muốn cuốn vào.  Trái lại, hai bên hắn đều không đánh được!  Mau chóng rời đi mới là thượng sách!  Cổ Sầu đang muốn tiễn Diệp Huyên thì Diệp Huyên vội nói: “Cổ Sầu tộc trưởng, ngươi không cần tiễn nữa!”  Cổ Sầu cười nói: “Không sao, đúng lúc ta muốn nói chuyện với Diệp công tử vài câu!”  Diệp Huyên cạn lời.  Hai người đi trên đường phố, hai bên đường, người Ác Tộc khi nhìn thấy Cổ Sầu thì đều dừng lại, sau đó quỳ lạy hành lễ. Sự tôn kính ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng!  Xem ra, Cổ Sầu rất đường lòng người ở Ác Tộc.  Sau khi đi đến ngoài thành, Cổ Sầu dừng bước, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, đi cẩn thận!”  Diệp Huyên ôm quyền: “Sau này gặp lại!”  Nói xong, hắn quay người rời đi.  Cổ Sầu cứ vậy nhìn theo Diệp Huyên, không biết đang nghĩ gì.  Lúc này, một cô gái mặc giáp đen xuất hiện bên cạnh Cổ Sầu, cô gái giáp đen nhìn Diệp Huyên ở phía xa, khẽ nói: “Tộc trưởng ít nhất cũng có không dưới mười lần nổi lên sát ý đối với người này, nhưng mỗi lần đều từ bỏ!” 

Chương 7809