Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7822
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tuyết Linh Lung nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Sư tôn, ngươi đừng phản kháng, thần vật kia ở trong cơ thể ngươi, nếu ngươi phản kháng, có thể sẽ phát sinh chuyện không tốt!” Diệp Huyên cười nói: “Ta không phản kháng!” Tuyết Linh Lung khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, nàng ta xoay người biến mất phía cuối chân trời, nhưng nàng ta rất nhanh lại trở lại trước mặt Diệp Huyên: “Sư tôn, vì sao ngươi không đi?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Tu vi của ta đều bị ngươi phong ấn rồi! Ta đi như thế nào? Nha đầu, ngươi nói lời này, là muốn cố ý thăm dò ta xem còn tu vi không đúng không?” Tuyết Linh Lung thành thật gật đầu, nàng ta hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi sẽ không trách ta chứ?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Linh Lung cô nương, từ giờ trở đi, chúng ta chính là kẻ địch rồi! Ngươi có thể tàn nhẫn với ta một chút, hiểu chưa? Ta thật sự không thích cái kiểu hai bên đều là kẻ địch, sau đó còn muốn làm nhập nhằng gì đó, cuối cùng còn muốn tương ái tương sát vân vân, rất máu chó! Ngươi hiểu không?” Tuyết Linh Lung trầm lặng một lát, gật đầu: “Ta hiểu rồi!” Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay ra, hai cái xích sắt vòng qua xương bả vai của Diệp Huyên, tiếp theo, nàng cứ như vậy mà kép Diệp Huyên ngự không hướng về phía chân trời. Diệp Huyên vội vàng nói: “Ngươi làm cái gì?” Tuyết Linh Lung nói: “Ngươi muốn ta tàn nhẫn với ngươi một chút mà!” Diệp Huyên vẻ mặt cứng đờ: “Cô có thể tàn nhẫn một chút, nhưng là... Cô nên tôn trọng kẻ địch của mình, biết không?” Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Kẻ địch không đáng được tôn trọng!” Diệp Huyên còn muốn nói gì, Tuyết Linh Lung đột nhiên gầm lên: “Câm miệng! Nói nữa, ta liền lột s@ch quần áo kéo ngươi đi!” Diệp Huyên: “....” Cứ như vậy, Tuyết Linh Lung kéo Diệp Huyên đi về phía Đại Tuyết Sơn. Diệp Huyên mặt đầy vạch đen, mình đúng là miệng ngu! Mẹ nó! Một lát sau, Tuyết Linh Lung đưa Diệp Huyên đến Đại Tuyết Sơn, nàng ta khoá Diệp Huyên lên một cái cột, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Đừng có ý nghĩ quỷ quái gì khác, bằng không, tiên tổ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta không có tu vi, không làm nổi chuyện gì!” Tuyết Linh Lung trầm lặng. Diệp Huyên lại nói: “Cái thứ tiên tổ ngươi để lại trong người ta, nếu ta có thể phá giải, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhốt được ta không? Mà nếu không thể phá giải, ta có chút uy hiếp nào với ngươi không?” Tuyết Linh Lung im lặng một lát, sau đó nói: “Tiên tổ rất mạnh, ngươi tốt nhất đừng làm bậy, ta cảm giác, tiên tổ không muốn giết ngươi, ông ta có lẽ chỉ muốn nhốt ngươi, không muốn để ngươi giúp Ác tộc!” Diệp Huyên cười cười, không nói lời nào.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tuyết Linh Lung nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Sư tôn, ngươi đừng phản kháng, thần vật kia ở trong cơ thể ngươi, nếu ngươi phản kháng, có thể sẽ phát sinh chuyện không tốt!” Diệp Huyên cười nói: “Ta không phản kháng!” Tuyết Linh Lung khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, nàng ta xoay người biến mất phía cuối chân trời, nhưng nàng ta rất nhanh lại trở lại trước mặt Diệp Huyên: “Sư tôn, vì sao ngươi không đi?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Tu vi của ta đều bị ngươi phong ấn rồi! Ta đi như thế nào? Nha đầu, ngươi nói lời này, là muốn cố ý thăm dò ta xem còn tu vi không đúng không?” Tuyết Linh Lung thành thật gật đầu, nàng ta hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi sẽ không trách ta chứ?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Linh Lung cô nương, từ giờ trở đi, chúng ta chính là kẻ địch rồi! Ngươi có thể tàn nhẫn với ta một chút, hiểu chưa? Ta thật sự không thích cái kiểu hai bên đều là kẻ địch, sau đó còn muốn làm nhập nhằng gì đó, cuối cùng còn muốn tương ái tương sát vân vân, rất máu chó! Ngươi hiểu không?” Tuyết Linh Lung trầm lặng một lát, gật đầu: “Ta hiểu rồi!” Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay ra, hai cái xích sắt vòng qua xương bả vai của Diệp Huyên, tiếp theo, nàng cứ như vậy mà kép Diệp Huyên ngự không hướng về phía chân trời. Diệp Huyên vội vàng nói: “Ngươi làm cái gì?” Tuyết Linh Lung nói: “Ngươi muốn ta tàn nhẫn với ngươi một chút mà!” Diệp Huyên vẻ mặt cứng đờ: “Cô có thể tàn nhẫn một chút, nhưng là... Cô nên tôn trọng kẻ địch của mình, biết không?” Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Kẻ địch không đáng được tôn trọng!” Diệp Huyên còn muốn nói gì, Tuyết Linh Lung đột nhiên gầm lên: “Câm miệng! Nói nữa, ta liền lột s@ch quần áo kéo ngươi đi!” Diệp Huyên: “....” Cứ như vậy, Tuyết Linh Lung kéo Diệp Huyên đi về phía Đại Tuyết Sơn. Diệp Huyên mặt đầy vạch đen, mình đúng là miệng ngu! Mẹ nó! Một lát sau, Tuyết Linh Lung đưa Diệp Huyên đến Đại Tuyết Sơn, nàng ta khoá Diệp Huyên lên một cái cột, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Đừng có ý nghĩ quỷ quái gì khác, bằng không, tiên tổ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta không có tu vi, không làm nổi chuyện gì!” Tuyết Linh Lung trầm lặng. Diệp Huyên lại nói: “Cái thứ tiên tổ ngươi để lại trong người ta, nếu ta có thể phá giải, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhốt được ta không? Mà nếu không thể phá giải, ta có chút uy hiếp nào với ngươi không?” Tuyết Linh Lung im lặng một lát, sau đó nói: “Tiên tổ rất mạnh, ngươi tốt nhất đừng làm bậy, ta cảm giác, tiên tổ không muốn giết ngươi, ông ta có lẽ chỉ muốn nhốt ngươi, không muốn để ngươi giúp Ác tộc!” Diệp Huyên cười cười, không nói lời nào.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tuyết Linh Lung nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Sư tôn, ngươi đừng phản kháng, thần vật kia ở trong cơ thể ngươi, nếu ngươi phản kháng, có thể sẽ phát sinh chuyện không tốt!” Diệp Huyên cười nói: “Ta không phản kháng!” Tuyết Linh Lung khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, nàng ta xoay người biến mất phía cuối chân trời, nhưng nàng ta rất nhanh lại trở lại trước mặt Diệp Huyên: “Sư tôn, vì sao ngươi không đi?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Tu vi của ta đều bị ngươi phong ấn rồi! Ta đi như thế nào? Nha đầu, ngươi nói lời này, là muốn cố ý thăm dò ta xem còn tu vi không đúng không?” Tuyết Linh Lung thành thật gật đầu, nàng ta hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi sẽ không trách ta chứ?” Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Linh Lung cô nương, từ giờ trở đi, chúng ta chính là kẻ địch rồi! Ngươi có thể tàn nhẫn với ta một chút, hiểu chưa? Ta thật sự không thích cái kiểu hai bên đều là kẻ địch, sau đó còn muốn làm nhập nhằng gì đó, cuối cùng còn muốn tương ái tương sát vân vân, rất máu chó! Ngươi hiểu không?” Tuyết Linh Lung trầm lặng một lát, gật đầu: “Ta hiểu rồi!” Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay ra, hai cái xích sắt vòng qua xương bả vai của Diệp Huyên, tiếp theo, nàng cứ như vậy mà kép Diệp Huyên ngự không hướng về phía chân trời. Diệp Huyên vội vàng nói: “Ngươi làm cái gì?” Tuyết Linh Lung nói: “Ngươi muốn ta tàn nhẫn với ngươi một chút mà!” Diệp Huyên vẻ mặt cứng đờ: “Cô có thể tàn nhẫn một chút, nhưng là... Cô nên tôn trọng kẻ địch của mình, biết không?” Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Kẻ địch không đáng được tôn trọng!” Diệp Huyên còn muốn nói gì, Tuyết Linh Lung đột nhiên gầm lên: “Câm miệng! Nói nữa, ta liền lột s@ch quần áo kéo ngươi đi!” Diệp Huyên: “....” Cứ như vậy, Tuyết Linh Lung kéo Diệp Huyên đi về phía Đại Tuyết Sơn. Diệp Huyên mặt đầy vạch đen, mình đúng là miệng ngu! Mẹ nó! Một lát sau, Tuyết Linh Lung đưa Diệp Huyên đến Đại Tuyết Sơn, nàng ta khoá Diệp Huyên lên một cái cột, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Đừng có ý nghĩ quỷ quái gì khác, bằng không, tiên tổ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta không có tu vi, không làm nổi chuyện gì!” Tuyết Linh Lung trầm lặng. Diệp Huyên lại nói: “Cái thứ tiên tổ ngươi để lại trong người ta, nếu ta có thể phá giải, ngươi cảm thấy ngươi có thể nhốt được ta không? Mà nếu không thể phá giải, ta có chút uy hiếp nào với ngươi không?” Tuyết Linh Lung im lặng một lát, sau đó nói: “Tiên tổ rất mạnh, ngươi tốt nhất đừng làm bậy, ta cảm giác, tiên tổ không muốn giết ngươi, ông ta có lẽ chỉ muốn nhốt ngươi, không muốn để ngươi giúp Ác tộc!” Diệp Huyên cười cười, không nói lời nào.