Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7836
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này, Võ Linh Mục lại nói: “Tuyết Sơn Vương bảo ngươi đừng gây rắc rối cho hắn nữa, ngươi biết tính khí của ông ta rồi đấy, người bình thường thì ông ta vốn chẳng thèm để ý đến, nhưng ông ta lại đặc biệt căn dặn ngươi, ngươi cảm thấy chuyện này đơn giản sao?” Mục Ma hạ giọng, nói: “Lẽ nào ngươi không thấy tên này muốn ăn đòn sao?” Võ Linh Mục mỉm cười, nói: “Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là giải quyết Ác Tộc”. Ác Tộc. Mục Ma nghe vậy thì vẻ mặt dần bình thường trở lại. Lúc này, Diệp Huyên ở bên dưới đột nhiên mỉm cười, nói: “Mục Ma, đánh không hả?” Mục Ma liếc nhìn Diệp Huyên, nói: “Tạm thời tha mạng cho ngươi đó”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Không đánh thì thôi vậy”. Hắn nói xong thì liếc nhìn Võ Linh Mục, sau đó thì lùi sang một bên. Lúc này, mọi người lại chuyển sự chú ý về Cổ Sầu phía đằng xa, tất cả mọi người đều cảm thấy thật ngớ ngẩn bởi Cổ Sầu và Ác Tộc mới là nhân vật chính ngày hôm nay. Suýt chút nữa là bị tên Diệp Huyên này dắt mũi rồi. Ở phía xa, lúc này Cổ Sầu đã rời khỏi vực sâu thời không đó, hắn ta nhìn sang Phàm Giản, mỉm cười và nói: “Không ngờ cô lại ẩn mình kỹ đến vậy, không ngờ lại là một kiếm tu”. Năm xưa Phàm Giản cũng từng ra mặt cho Ác Tộc nhưng lúc đó Phàm Giản không hề để lộ thân phận kiếm tu của mình. Phàm Giản nhìn sang Cổ Sầu, nói: “Ông mạnh hơn nhiều so với cao thủ Ác Tộc năm xưa đấy”. Nàng ta vừa nói vừa chầm chậm bước về phía Cổ Sầu, nói: “Ta có thể hiểu được việc ông muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc nhưng ta có thể nói cho ông biết, ông không thể làm được điều đó”. Nàng ta vừa dứt lời thì liền xòe bàn tay ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện. Cổ Sầu đứng bên dưới cười ta ha ha, nói: “Phàm Giản cô nương, ta nói cho cô biết, hôm nay Cổ Sầu ta muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc đấy, không chỉ phải thay đổi vận mệnh của Ác Tộc mà còn phải khiến cho các ngươi nợ máu đền bằng máu”. Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất khỏi đó, chớp mắt, thời không tại đó liền trở nên mơ hồ sau đó thì bị hủy diệt. Vô số thời không đã không chịu nỗi sức mạnh của Cổ Sầu nữa, dù là thời không tầng mười hai thì cũng biến mất dần vào lúc này. Phàm Giản nheo hai mắt, nàng ta bước về trước một bước, kẹp hai ngón tay chỉ về trước, sau đó, vô số kiếm khí xuất hiện sau lưng nàng ta. Tiếp sau đó, những kiếm khí này liền đua nhau chém ra, chớp mắt tiếng vô số thời không bị xé rách liền vang lên. Trời đất rung chuyển. Kiếm khí khắp trời tựa như vô biên vô tận bắn về phía Cổ Sầu! Hùng tráng!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này, Võ Linh Mục lại nói: “Tuyết Sơn Vương bảo ngươi đừng gây rắc rối cho hắn nữa, ngươi biết tính khí của ông ta rồi đấy, người bình thường thì ông ta vốn chẳng thèm để ý đến, nhưng ông ta lại đặc biệt căn dặn ngươi, ngươi cảm thấy chuyện này đơn giản sao?” Mục Ma hạ giọng, nói: “Lẽ nào ngươi không thấy tên này muốn ăn đòn sao?” Võ Linh Mục mỉm cười, nói: “Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là giải quyết Ác Tộc”. Ác Tộc. Mục Ma nghe vậy thì vẻ mặt dần bình thường trở lại. Lúc này, Diệp Huyên ở bên dưới đột nhiên mỉm cười, nói: “Mục Ma, đánh không hả?” Mục Ma liếc nhìn Diệp Huyên, nói: “Tạm thời tha mạng cho ngươi đó”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Không đánh thì thôi vậy”. Hắn nói xong thì liếc nhìn Võ Linh Mục, sau đó thì lùi sang một bên. Lúc này, mọi người lại chuyển sự chú ý về Cổ Sầu phía đằng xa, tất cả mọi người đều cảm thấy thật ngớ ngẩn bởi Cổ Sầu và Ác Tộc mới là nhân vật chính ngày hôm nay. Suýt chút nữa là bị tên Diệp Huyên này dắt mũi rồi. Ở phía xa, lúc này Cổ Sầu đã rời khỏi vực sâu thời không đó, hắn ta nhìn sang Phàm Giản, mỉm cười và nói: “Không ngờ cô lại ẩn mình kỹ đến vậy, không ngờ lại là một kiếm tu”. Năm xưa Phàm Giản cũng từng ra mặt cho Ác Tộc nhưng lúc đó Phàm Giản không hề để lộ thân phận kiếm tu của mình. Phàm Giản nhìn sang Cổ Sầu, nói: “Ông mạnh hơn nhiều so với cao thủ Ác Tộc năm xưa đấy”. Nàng ta vừa nói vừa chầm chậm bước về phía Cổ Sầu, nói: “Ta có thể hiểu được việc ông muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc nhưng ta có thể nói cho ông biết, ông không thể làm được điều đó”. Nàng ta vừa dứt lời thì liền xòe bàn tay ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện. Cổ Sầu đứng bên dưới cười ta ha ha, nói: “Phàm Giản cô nương, ta nói cho cô biết, hôm nay Cổ Sầu ta muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc đấy, không chỉ phải thay đổi vận mệnh của Ác Tộc mà còn phải khiến cho các ngươi nợ máu đền bằng máu”. Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất khỏi đó, chớp mắt, thời không tại đó liền trở nên mơ hồ sau đó thì bị hủy diệt. Vô số thời không đã không chịu nỗi sức mạnh của Cổ Sầu nữa, dù là thời không tầng mười hai thì cũng biến mất dần vào lúc này. Phàm Giản nheo hai mắt, nàng ta bước về trước một bước, kẹp hai ngón tay chỉ về trước, sau đó, vô số kiếm khí xuất hiện sau lưng nàng ta. Tiếp sau đó, những kiếm khí này liền đua nhau chém ra, chớp mắt tiếng vô số thời không bị xé rách liền vang lên. Trời đất rung chuyển. Kiếm khí khắp trời tựa như vô biên vô tận bắn về phía Cổ Sầu! Hùng tráng!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này, Võ Linh Mục lại nói: “Tuyết Sơn Vương bảo ngươi đừng gây rắc rối cho hắn nữa, ngươi biết tính khí của ông ta rồi đấy, người bình thường thì ông ta vốn chẳng thèm để ý đến, nhưng ông ta lại đặc biệt căn dặn ngươi, ngươi cảm thấy chuyện này đơn giản sao?” Mục Ma hạ giọng, nói: “Lẽ nào ngươi không thấy tên này muốn ăn đòn sao?” Võ Linh Mục mỉm cười, nói: “Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là giải quyết Ác Tộc”. Ác Tộc. Mục Ma nghe vậy thì vẻ mặt dần bình thường trở lại. Lúc này, Diệp Huyên ở bên dưới đột nhiên mỉm cười, nói: “Mục Ma, đánh không hả?” Mục Ma liếc nhìn Diệp Huyên, nói: “Tạm thời tha mạng cho ngươi đó”. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Không đánh thì thôi vậy”. Hắn nói xong thì liếc nhìn Võ Linh Mục, sau đó thì lùi sang một bên. Lúc này, mọi người lại chuyển sự chú ý về Cổ Sầu phía đằng xa, tất cả mọi người đều cảm thấy thật ngớ ngẩn bởi Cổ Sầu và Ác Tộc mới là nhân vật chính ngày hôm nay. Suýt chút nữa là bị tên Diệp Huyên này dắt mũi rồi. Ở phía xa, lúc này Cổ Sầu đã rời khỏi vực sâu thời không đó, hắn ta nhìn sang Phàm Giản, mỉm cười và nói: “Không ngờ cô lại ẩn mình kỹ đến vậy, không ngờ lại là một kiếm tu”. Năm xưa Phàm Giản cũng từng ra mặt cho Ác Tộc nhưng lúc đó Phàm Giản không hề để lộ thân phận kiếm tu của mình. Phàm Giản nhìn sang Cổ Sầu, nói: “Ông mạnh hơn nhiều so với cao thủ Ác Tộc năm xưa đấy”. Nàng ta vừa nói vừa chầm chậm bước về phía Cổ Sầu, nói: “Ta có thể hiểu được việc ông muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc nhưng ta có thể nói cho ông biết, ông không thể làm được điều đó”. Nàng ta vừa dứt lời thì liền xòe bàn tay ra, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện. Cổ Sầu đứng bên dưới cười ta ha ha, nói: “Phàm Giản cô nương, ta nói cho cô biết, hôm nay Cổ Sầu ta muốn thay đổi vận mệnh của Ác Tộc đấy, không chỉ phải thay đổi vận mệnh của Ác Tộc mà còn phải khiến cho các ngươi nợ máu đền bằng máu”. Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất khỏi đó, chớp mắt, thời không tại đó liền trở nên mơ hồ sau đó thì bị hủy diệt. Vô số thời không đã không chịu nỗi sức mạnh của Cổ Sầu nữa, dù là thời không tầng mười hai thì cũng biến mất dần vào lúc này. Phàm Giản nheo hai mắt, nàng ta bước về trước một bước, kẹp hai ngón tay chỉ về trước, sau đó, vô số kiếm khí xuất hiện sau lưng nàng ta. Tiếp sau đó, những kiếm khí này liền đua nhau chém ra, chớp mắt tiếng vô số thời không bị xé rách liền vang lên. Trời đất rung chuyển. Kiếm khí khắp trời tựa như vô biên vô tận bắn về phía Cổ Sầu! Hùng tráng!