Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7839

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Sầu ở bên dưới lạnh lùng nhìn Mục Ma: “Nếu còn nói thêm nửa câu, ta sẽ khiến ngươi biến thành tro bụi ngay lập tức!”  Mục Ma không nói gì thêm, ông ta không dám khiêu khích!  Ông ta dám nhắm vào Diệp Huyên, nhưng đối với Cổ Sầu này thì ông ta vẫn không dám khiêu khích gì cả, Tuyết Sơn Vương bây giờ vẫn chưa ra, nếu Cổ Sầu này giết ông ta, thì dù Phàm Giản và Võ Linh Mục liên thủ cũng chưa chắn ngăn cản được!  Võ Linh Mục liếc nhìn Mục Ma: “Đừng có nhắm vào tên kia nữa! Người sau lưng hắn có thể đánh chết ngươi hay không, ta không biết, nhưng ta biết, có lẽ hắn có thể khiến ngươi tức chết!”  Mục Ma: “…”  Cổ Sầu ở bên dưới dời tầm mắt, hắn ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp huynh muốn thử, vậy thì cứ thử, ngươi xuất kiếm đi!”  Diệp Huyên gật đầu, trong tầm mắt của mọi người, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, sau đó, một thanh kiếm đã xuất hiện ở giữa trán Cổ Sầu, mà lúc này, Cổ Sầu đã ra quyền rồi!  Giống như lúc nãy, vẫn là một quyền rất chậm!  Thế nhưng lúc này, kiếm của Diệp Huyên lập tức chắn ngay giữa trán Cổ Sầu!  Mọi người đều sửng sốt!  Trên bầu trời, con ngươi Phàm Giản co lại, ánh mắt vô cùng khó tin: “Sao… Có thể…”  Âm thanh đầy sự kinh ngạc.  Võ Linh Mục và Mục Ma kia cũng mang vẻ mặt kinh ngạc khó tin, giống như nhìn thấy quái vật vậy!  Mục Ma nhìn chằm chằm Diệp Huyên bên dưới, vẻ mặt vô cùng khó coi.  Ở phía dưới, ánh mắt Cổ Sầu cũng có chút ngỡ ngàng: “Chuyện này…”  Nói rồi, hắn ta như nghĩ đến gì đó, vội nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Là kiếm này!”  Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên về, khẽ cười: “Đúng vậy! Muội muội tạo thanh kiếm này cho ta, lúc trước có thể bỏ qua bất kỳ thời không nào, nhưng ta không biết có thể không màng đến lĩnh vực thời gian này của ngươi không, nên lúc nãy mới nhờ ngươi thử xem! Bây giờ xem ra, nàng ấy có thể!”  Bỏ qua bất kỳ thời không nào!  Bỏ qua bất kỳ thời gian nào!  Lúc này, mọi người trong sân đều như bị sét đánh!  Cổ Sầu trầm giọng nói: “Có thể thử lại nữa không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”  Nói rồi, hắn lại xuất kiếm, mà lúc này, Cổ Sầu lại ra quyền!  Ngay khi hắn ta ra quyền, không gian nơi hai người đứng lập tức biến dạng méo mó!  Lĩnh vực thời gian!  Lần này, hắn ta thi triển nghiêm túc!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Sầu ở bên dưới lạnh lùng nhìn Mục Ma: “Nếu còn nói thêm nửa câu, ta sẽ khiến ngươi biến thành tro bụi ngay lập tức!”  Mục Ma không nói gì thêm, ông ta không dám khiêu khích!  Ông ta dám nhắm vào Diệp Huyên, nhưng đối với Cổ Sầu này thì ông ta vẫn không dám khiêu khích gì cả, Tuyết Sơn Vương bây giờ vẫn chưa ra, nếu Cổ Sầu này giết ông ta, thì dù Phàm Giản và Võ Linh Mục liên thủ cũng chưa chắn ngăn cản được!  Võ Linh Mục liếc nhìn Mục Ma: “Đừng có nhắm vào tên kia nữa! Người sau lưng hắn có thể đánh chết ngươi hay không, ta không biết, nhưng ta biết, có lẽ hắn có thể khiến ngươi tức chết!”  Mục Ma: “…”  Cổ Sầu ở bên dưới dời tầm mắt, hắn ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp huynh muốn thử, vậy thì cứ thử, ngươi xuất kiếm đi!”  Diệp Huyên gật đầu, trong tầm mắt của mọi người, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, sau đó, một thanh kiếm đã xuất hiện ở giữa trán Cổ Sầu, mà lúc này, Cổ Sầu đã ra quyền rồi!  Giống như lúc nãy, vẫn là một quyền rất chậm!  Thế nhưng lúc này, kiếm của Diệp Huyên lập tức chắn ngay giữa trán Cổ Sầu!  Mọi người đều sửng sốt!  Trên bầu trời, con ngươi Phàm Giản co lại, ánh mắt vô cùng khó tin: “Sao… Có thể…”  Âm thanh đầy sự kinh ngạc.  Võ Linh Mục và Mục Ma kia cũng mang vẻ mặt kinh ngạc khó tin, giống như nhìn thấy quái vật vậy!  Mục Ma nhìn chằm chằm Diệp Huyên bên dưới, vẻ mặt vô cùng khó coi.  Ở phía dưới, ánh mắt Cổ Sầu cũng có chút ngỡ ngàng: “Chuyện này…”  Nói rồi, hắn ta như nghĩ đến gì đó, vội nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Là kiếm này!”  Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên về, khẽ cười: “Đúng vậy! Muội muội tạo thanh kiếm này cho ta, lúc trước có thể bỏ qua bất kỳ thời không nào, nhưng ta không biết có thể không màng đến lĩnh vực thời gian này của ngươi không, nên lúc nãy mới nhờ ngươi thử xem! Bây giờ xem ra, nàng ấy có thể!”  Bỏ qua bất kỳ thời không nào!  Bỏ qua bất kỳ thời gian nào!  Lúc này, mọi người trong sân đều như bị sét đánh!  Cổ Sầu trầm giọng nói: “Có thể thử lại nữa không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”  Nói rồi, hắn lại xuất kiếm, mà lúc này, Cổ Sầu lại ra quyền!  Ngay khi hắn ta ra quyền, không gian nơi hai người đứng lập tức biến dạng méo mó!  Lĩnh vực thời gian!  Lần này, hắn ta thi triển nghiêm túc!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Sầu ở bên dưới lạnh lùng nhìn Mục Ma: “Nếu còn nói thêm nửa câu, ta sẽ khiến ngươi biến thành tro bụi ngay lập tức!”  Mục Ma không nói gì thêm, ông ta không dám khiêu khích!  Ông ta dám nhắm vào Diệp Huyên, nhưng đối với Cổ Sầu này thì ông ta vẫn không dám khiêu khích gì cả, Tuyết Sơn Vương bây giờ vẫn chưa ra, nếu Cổ Sầu này giết ông ta, thì dù Phàm Giản và Võ Linh Mục liên thủ cũng chưa chắn ngăn cản được!  Võ Linh Mục liếc nhìn Mục Ma: “Đừng có nhắm vào tên kia nữa! Người sau lưng hắn có thể đánh chết ngươi hay không, ta không biết, nhưng ta biết, có lẽ hắn có thể khiến ngươi tức chết!”  Mục Ma: “…”  Cổ Sầu ở bên dưới dời tầm mắt, hắn ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp huynh muốn thử, vậy thì cứ thử, ngươi xuất kiếm đi!”  Diệp Huyên gật đầu, trong tầm mắt của mọi người, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, sau đó, một thanh kiếm đã xuất hiện ở giữa trán Cổ Sầu, mà lúc này, Cổ Sầu đã ra quyền rồi!  Giống như lúc nãy, vẫn là một quyền rất chậm!  Thế nhưng lúc này, kiếm của Diệp Huyên lập tức chắn ngay giữa trán Cổ Sầu!  Mọi người đều sửng sốt!  Trên bầu trời, con ngươi Phàm Giản co lại, ánh mắt vô cùng khó tin: “Sao… Có thể…”  Âm thanh đầy sự kinh ngạc.  Võ Linh Mục và Mục Ma kia cũng mang vẻ mặt kinh ngạc khó tin, giống như nhìn thấy quái vật vậy!  Mục Ma nhìn chằm chằm Diệp Huyên bên dưới, vẻ mặt vô cùng khó coi.  Ở phía dưới, ánh mắt Cổ Sầu cũng có chút ngỡ ngàng: “Chuyện này…”  Nói rồi, hắn ta như nghĩ đến gì đó, vội nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên: “Là kiếm này!”  Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyên về, khẽ cười: “Đúng vậy! Muội muội tạo thanh kiếm này cho ta, lúc trước có thể bỏ qua bất kỳ thời không nào, nhưng ta không biết có thể không màng đến lĩnh vực thời gian này của ngươi không, nên lúc nãy mới nhờ ngươi thử xem! Bây giờ xem ra, nàng ấy có thể!”  Bỏ qua bất kỳ thời không nào!  Bỏ qua bất kỳ thời gian nào!  Lúc này, mọi người trong sân đều như bị sét đánh!  Cổ Sầu trầm giọng nói: “Có thể thử lại nữa không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”  Nói rồi, hắn lại xuất kiếm, mà lúc này, Cổ Sầu lại ra quyền!  Ngay khi hắn ta ra quyền, không gian nơi hai người đứng lập tức biến dạng méo mó!  Lĩnh vực thời gian!  Lần này, hắn ta thi triển nghiêm túc!  

Chương 7839