Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7843
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cảm thấy sao?” Phàm Giản yên lặng. Diệp Huyên cười nói: “Các người tiếp tục giải quyết chuyện của các người đi!” Nói xong, hắn lùi sang một bên, sau đó ngồi xuống. Lúc này hắn rất phấn khích, bởi vì hắn phát hiện ra một thứ mới! Lĩnh vực thời gian! Kiếm Thanh Huyên có thể bó qua lĩnh vực thời gian, như vậy có phải là bản thân cũng có thể dùng kiếm Thanh Huyên làm ra được lĩnh vực thời gian không? Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại càng phấn khích! Trong sân, nhóm người Phàm Giản liếc nhìn Diệp Huyên, cũng dời tầm mắt đi, quả thực, nghiêm túc mà nói, Diệp Huyên cũng không tính là kẻ thù của bọn họ, kẻ thù thực sự của bọn họ là Ác Tộc! Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng thật sự không dám kiếm chuyện với Diệp Huyên! Tên này rõ ràng là một thế hệ thứ hai, vô cớ kiếm chuyện với hắn thì đúng là mất não rồi! Không nhìn thấy kết cục của Mục Ma sao? Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng đột nhiên chuyển động! Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi! Trong sân, mọi người đều quay đầu nhìn tầng đất cuối cùng! Tuyết Sơn Vương vô địch cuối cùng sắp xuất hiện rồi sao? Ở bên dưới, Cổ Sầu cũng nhìn tầng đất cuối cùng kia, vẻ cười nhạt, ánh mắt thậm chí có chút chờ mong! Sau khi trải qua cả mấy vạn năm, Võ Linh Mục và Phàm Giản đã khiến hắn ta có chút vui mừng, nhất là kiếm tu Phàm Giản, đã khiến hắn ta cực bất ngờ. Còn Tuyết Sơn Vương vô địch thì sao? Sẽ mang đến bất ngờ và vui mừng nào cho hắn ta đây? Cổ Thân lại càng mong chờ! Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng kia đột nhiên dần biến mất, một lúc sau, trong tầm mắt mọi người, tầng đất kia hoàn toàn biến mất, ngay sau đó, một người đàn ông chầm chậm bước ra. Người đàn ông trông chỉ mới chừng ba mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng sắc cạnh, nhất là đôi mắt kia, tựa như có thể xuyên thấu thế gian. Ông ta mặc trường bào xanh lam đơn giản, trên eo có một miếng ngọc bội thủy tinh trắng trong suốt, mà trong tay phải ông ta lại cầm một cuốn sách cổ. Điềm đạm, nho nhã! Đây là cảm giác của mọi người lúc này! Đương nhiên, mọi người cũng không quên, người trước mặt này chính Tuyết Sơn Vương vô địch kia!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cảm thấy sao?” Phàm Giản yên lặng. Diệp Huyên cười nói: “Các người tiếp tục giải quyết chuyện của các người đi!” Nói xong, hắn lùi sang một bên, sau đó ngồi xuống. Lúc này hắn rất phấn khích, bởi vì hắn phát hiện ra một thứ mới! Lĩnh vực thời gian! Kiếm Thanh Huyên có thể bó qua lĩnh vực thời gian, như vậy có phải là bản thân cũng có thể dùng kiếm Thanh Huyên làm ra được lĩnh vực thời gian không? Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại càng phấn khích! Trong sân, nhóm người Phàm Giản liếc nhìn Diệp Huyên, cũng dời tầm mắt đi, quả thực, nghiêm túc mà nói, Diệp Huyên cũng không tính là kẻ thù của bọn họ, kẻ thù thực sự của bọn họ là Ác Tộc! Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng thật sự không dám kiếm chuyện với Diệp Huyên! Tên này rõ ràng là một thế hệ thứ hai, vô cớ kiếm chuyện với hắn thì đúng là mất não rồi! Không nhìn thấy kết cục của Mục Ma sao? Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng đột nhiên chuyển động! Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi! Trong sân, mọi người đều quay đầu nhìn tầng đất cuối cùng! Tuyết Sơn Vương vô địch cuối cùng sắp xuất hiện rồi sao? Ở bên dưới, Cổ Sầu cũng nhìn tầng đất cuối cùng kia, vẻ cười nhạt, ánh mắt thậm chí có chút chờ mong! Sau khi trải qua cả mấy vạn năm, Võ Linh Mục và Phàm Giản đã khiến hắn ta có chút vui mừng, nhất là kiếm tu Phàm Giản, đã khiến hắn ta cực bất ngờ. Còn Tuyết Sơn Vương vô địch thì sao? Sẽ mang đến bất ngờ và vui mừng nào cho hắn ta đây? Cổ Thân lại càng mong chờ! Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng kia đột nhiên dần biến mất, một lúc sau, trong tầm mắt mọi người, tầng đất kia hoàn toàn biến mất, ngay sau đó, một người đàn ông chầm chậm bước ra. Người đàn ông trông chỉ mới chừng ba mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng sắc cạnh, nhất là đôi mắt kia, tựa như có thể xuyên thấu thế gian. Ông ta mặc trường bào xanh lam đơn giản, trên eo có một miếng ngọc bội thủy tinh trắng trong suốt, mà trong tay phải ông ta lại cầm một cuốn sách cổ. Điềm đạm, nho nhã! Đây là cảm giác của mọi người lúc này! Đương nhiên, mọi người cũng không quên, người trước mặt này chính Tuyết Sơn Vương vô địch kia!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cảm thấy sao?” Phàm Giản yên lặng. Diệp Huyên cười nói: “Các người tiếp tục giải quyết chuyện của các người đi!” Nói xong, hắn lùi sang một bên, sau đó ngồi xuống. Lúc này hắn rất phấn khích, bởi vì hắn phát hiện ra một thứ mới! Lĩnh vực thời gian! Kiếm Thanh Huyên có thể bó qua lĩnh vực thời gian, như vậy có phải là bản thân cũng có thể dùng kiếm Thanh Huyên làm ra được lĩnh vực thời gian không? Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại càng phấn khích! Trong sân, nhóm người Phàm Giản liếc nhìn Diệp Huyên, cũng dời tầm mắt đi, quả thực, nghiêm túc mà nói, Diệp Huyên cũng không tính là kẻ thù của bọn họ, kẻ thù thực sự của bọn họ là Ác Tộc! Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng thật sự không dám kiếm chuyện với Diệp Huyên! Tên này rõ ràng là một thế hệ thứ hai, vô cớ kiếm chuyện với hắn thì đúng là mất não rồi! Không nhìn thấy kết cục của Mục Ma sao? Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng đột nhiên chuyển động! Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi! Trong sân, mọi người đều quay đầu nhìn tầng đất cuối cùng! Tuyết Sơn Vương vô địch cuối cùng sắp xuất hiện rồi sao? Ở bên dưới, Cổ Sầu cũng nhìn tầng đất cuối cùng kia, vẻ cười nhạt, ánh mắt thậm chí có chút chờ mong! Sau khi trải qua cả mấy vạn năm, Võ Linh Mục và Phàm Giản đã khiến hắn ta có chút vui mừng, nhất là kiếm tu Phàm Giản, đã khiến hắn ta cực bất ngờ. Còn Tuyết Sơn Vương vô địch thì sao? Sẽ mang đến bất ngờ và vui mừng nào cho hắn ta đây? Cổ Thân lại càng mong chờ! Ngay lúc này, tầng đất cuối cùng kia đột nhiên dần biến mất, một lúc sau, trong tầm mắt mọi người, tầng đất kia hoàn toàn biến mất, ngay sau đó, một người đàn ông chầm chậm bước ra. Người đàn ông trông chỉ mới chừng ba mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng sắc cạnh, nhất là đôi mắt kia, tựa như có thể xuyên thấu thế gian. Ông ta mặc trường bào xanh lam đơn giản, trên eo có một miếng ngọc bội thủy tinh trắng trong suốt, mà trong tay phải ông ta lại cầm một cuốn sách cổ. Điềm đạm, nho nhã! Đây là cảm giác của mọi người lúc này! Đương nhiên, mọi người cũng không quên, người trước mặt này chính Tuyết Sơn Vương vô địch kia!