Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7887

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lão Huyền gật đầu: “Ta đã rất nhiều năm không xuống núi rồi!”  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Không phải là ngày nào ông cũng ở đây quét sân đấy chứ?”  Lão Huyền cười đáp: “Đúng thế!”  Diệp Huyên hỏi: “Ông quét bao nhiêu năm rồi?”  Lão Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Khoảng chín trăm vạn năm rồi”.  Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Quét chín trăm vạn năm?  Thật đáng sợ!  Lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Sơn chủ sắp về rồi, cậu xuống núi đi!”  Diệp Huyên hơi chau mày: “Có phải là Sơn chủ Ngôn Bạn Sơn không?”  Lão Huyền gật đầu: “Nha đầu đó khó tính lắm, chắc nàng sẽ không thích cậu đâu, vậy nên tốt nhất cậu hãy xuống núi đi”.  Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao lại không thích ta?”  Lão Huyền đáp: “Cậu nói nhiều quá, hơn nữa còn hay nói xàm nói bậy”.  Diệp Huyên: “…”  Lúc này lão Huyền lại lên tiếng: “Vì sao cậu lại tới Linh Sơn của chúng ta?”  Diệp Huyên do dự giây lát rồi hỏi: “Trung Sơn Vương bảo ta tới, nói ta hãy làm đồ đệ của Bạn Sơn cô nương…”  Lão Huyền khẽ nhíu mày: “Trung Sơn Vương?”  Diệp Huyên gật đầu.  Lão Huyền im lặng chốc lát rồi bảo: “Có lẽ ông ta lừa cậu đấy!”  Diệp Huyên: “…”  Lão Huyền nói: “Tính của Sơn chủ rất nóng nảy, hơn nữa nàng sẽ không bao giờ nhận cậu làm đồ đệ đâu!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không đủ xuất sắc sao?”  Lão Huyền lưỡng lự vài giây: “Đúng là không đủ xuất sắc!”  Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen, ông già này có biết ăn nói không thế!  Lão Huyền lại bảo: “Đi đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Được”.  Nói rồi hắn đứng dậy hành lễ, quay người đi xuống núi.  Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại trở về chỗ lão Huyền.  Lão Huyền nhìn hắn hỏi: “Làm gì đấy?”  Diệp Huyên chỉ về phía xa dưới chân núi: “Có rất nhiều cường giả của Chấp Pháp Tông”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lão Huyền gật đầu: “Ta đã rất nhiều năm không xuống núi rồi!”  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Không phải là ngày nào ông cũng ở đây quét sân đấy chứ?”  Lão Huyền cười đáp: “Đúng thế!”  Diệp Huyên hỏi: “Ông quét bao nhiêu năm rồi?”  Lão Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Khoảng chín trăm vạn năm rồi”.  Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Quét chín trăm vạn năm?  Thật đáng sợ!  Lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Sơn chủ sắp về rồi, cậu xuống núi đi!”  Diệp Huyên hơi chau mày: “Có phải là Sơn chủ Ngôn Bạn Sơn không?”  Lão Huyền gật đầu: “Nha đầu đó khó tính lắm, chắc nàng sẽ không thích cậu đâu, vậy nên tốt nhất cậu hãy xuống núi đi”.  Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao lại không thích ta?”  Lão Huyền đáp: “Cậu nói nhiều quá, hơn nữa còn hay nói xàm nói bậy”.  Diệp Huyên: “…”  Lúc này lão Huyền lại lên tiếng: “Vì sao cậu lại tới Linh Sơn của chúng ta?”  Diệp Huyên do dự giây lát rồi hỏi: “Trung Sơn Vương bảo ta tới, nói ta hãy làm đồ đệ của Bạn Sơn cô nương…”  Lão Huyền khẽ nhíu mày: “Trung Sơn Vương?”  Diệp Huyên gật đầu.  Lão Huyền im lặng chốc lát rồi bảo: “Có lẽ ông ta lừa cậu đấy!”  Diệp Huyên: “…”  Lão Huyền nói: “Tính của Sơn chủ rất nóng nảy, hơn nữa nàng sẽ không bao giờ nhận cậu làm đồ đệ đâu!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không đủ xuất sắc sao?”  Lão Huyền lưỡng lự vài giây: “Đúng là không đủ xuất sắc!”  Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen, ông già này có biết ăn nói không thế!  Lão Huyền lại bảo: “Đi đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Được”.  Nói rồi hắn đứng dậy hành lễ, quay người đi xuống núi.  Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại trở về chỗ lão Huyền.  Lão Huyền nhìn hắn hỏi: “Làm gì đấy?”  Diệp Huyên chỉ về phía xa dưới chân núi: “Có rất nhiều cường giả của Chấp Pháp Tông”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lão Huyền gật đầu: “Ta đã rất nhiều năm không xuống núi rồi!”  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Không phải là ngày nào ông cũng ở đây quét sân đấy chứ?”  Lão Huyền cười đáp: “Đúng thế!”  Diệp Huyên hỏi: “Ông quét bao nhiêu năm rồi?”  Lão Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Khoảng chín trăm vạn năm rồi”.  Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.  Quét chín trăm vạn năm?  Thật đáng sợ!  Lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Sơn chủ sắp về rồi, cậu xuống núi đi!”  Diệp Huyên hơi chau mày: “Có phải là Sơn chủ Ngôn Bạn Sơn không?”  Lão Huyền gật đầu: “Nha đầu đó khó tính lắm, chắc nàng sẽ không thích cậu đâu, vậy nên tốt nhất cậu hãy xuống núi đi”.  Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao lại không thích ta?”  Lão Huyền đáp: “Cậu nói nhiều quá, hơn nữa còn hay nói xàm nói bậy”.  Diệp Huyên: “…”  Lúc này lão Huyền lại lên tiếng: “Vì sao cậu lại tới Linh Sơn của chúng ta?”  Diệp Huyên do dự giây lát rồi hỏi: “Trung Sơn Vương bảo ta tới, nói ta hãy làm đồ đệ của Bạn Sơn cô nương…”  Lão Huyền khẽ nhíu mày: “Trung Sơn Vương?”  Diệp Huyên gật đầu.  Lão Huyền im lặng chốc lát rồi bảo: “Có lẽ ông ta lừa cậu đấy!”  Diệp Huyên: “…”  Lão Huyền nói: “Tính của Sơn chủ rất nóng nảy, hơn nữa nàng sẽ không bao giờ nhận cậu làm đồ đệ đâu!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không đủ xuất sắc sao?”  Lão Huyền lưỡng lự vài giây: “Đúng là không đủ xuất sắc!”  Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen, ông già này có biết ăn nói không thế!  Lão Huyền lại bảo: “Đi đi!”  Diệp Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Được”.  Nói rồi hắn đứng dậy hành lễ, quay người đi xuống núi.  Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại trở về chỗ lão Huyền.  Lão Huyền nhìn hắn hỏi: “Làm gì đấy?”  Diệp Huyên chỉ về phía xa dưới chân núi: “Có rất nhiều cường giả của Chấp Pháp Tông”. 

Chương 7887