Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7890

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ra khỏi vực sâu thời không, Diệp Huyên nhẩm niệm, kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa vạn trượng.  Nhìn kiếm Thanh Huyên cách xa vạn trượng, khoé miệng Diệp Huyên nhếch lên, nụ cười dần lan ra, cuối cùng hắn không nhịn được bật cười lớn tiếng.  Tốc độ phi kiếm hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước ít nhất mấy lần.  Nếu bây giờ để hắn đối đầu với Vô Tâm Cảnh, hắn hoàn toàn tự tin có thể giết được đối phương trong một giây, cho dù đối phương có phòng bị cũng vậy!  Vô địch rồi.  Diệp Huyên bật cười ha hả.  Lúc này Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, ta dám dùng đầu của chủ nhân để thề, chắc chắn người không thể ngầu được quá ba giây”.  Nụ cười của Diệp Huyên cứng lại: “Tiểu Tháp, ngươi ngông cuồng lắm rồi đấy nhé! Bây giờ ngươi thật sự không coi phụ thân ra gì rồi à?”  Tiểu Tháp nghiêm nghị đáp: “Ta vẫn rất tôn trọng chủ nhân mà. Với lại, ta đã được Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo rồi…”  Diệp Huyên lắc đầu.  Chết tiệt, Tiểu Tháp này sớm muộn gì cũng bị phụ thân đánh nát cho coi!  Hắn còn không dám mang Thanh Nhi ra để uy hiếp phụ thân, mà Tiểu Tháp này lại ngày nào cũng muốn mang Thanh Nhi ra lên mặt với ông ấy, đúng là càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường đi đến với cái chết.  Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, đi ra khỏi nó rồi xuống núi.  Lúc này lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi che giấu hơi thở của mình rồi à?”  Diệp Huyên gật: “Đúng vậy”.  Lão Huyền nhìn hắn: “Người đàn ông trung niên cầm đầu dưới kia là Vô Niệm Cảnh, ngươi biết Vô Niệm Cảnh không?”  Diệp Huyên bật cười: “Một đám kiến hôi!”  Nói xong hắn sải bước xuống núi, thể hiện khí thế vô địch.  Lão Huyền: “…”  Không bao lâu, Diệp Huyên đã tới chân núi, hắn nhìn Cố trưởng lão trước mặt, vốn định ra tay nhưng phát hiện Cố trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm, không chỉ vậy, trước mặt ông ta có một sức mạnh đáng sợ phòng thủ.  Không phải lực lượng thời không!  Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Chết tiệt!  Ông ta cảnh giác với hắn đến mức này!  Đúng lúc này, Cố trưởng lão lên tiếng: “Diệp Huyên, chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi”.  Diệp Huyên vô thức hỏi: “Ai?”  Cố trưởng lão nhìn hắn: “Phía sau ngươi có mấy người?”  Diệp Huyên đáp: “Ba! Đại ca của ta, phụ thân của ta, muội muội của ta”.  Cố trưởng lão nhìn hắn không dời mắt: “Chúng ta muốn gặp muội muội ngươi, chính là cô gái đã tạo ra thanh kiếm đó cho ngươi ấy”.  Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Yêu cầu này của các ông… khiến ta nhớ đến một người”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ra khỏi vực sâu thời không, Diệp Huyên nhẩm niệm, kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa vạn trượng.  Nhìn kiếm Thanh Huyên cách xa vạn trượng, khoé miệng Diệp Huyên nhếch lên, nụ cười dần lan ra, cuối cùng hắn không nhịn được bật cười lớn tiếng.  Tốc độ phi kiếm hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước ít nhất mấy lần.  Nếu bây giờ để hắn đối đầu với Vô Tâm Cảnh, hắn hoàn toàn tự tin có thể giết được đối phương trong một giây, cho dù đối phương có phòng bị cũng vậy!  Vô địch rồi.  Diệp Huyên bật cười ha hả.  Lúc này Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, ta dám dùng đầu của chủ nhân để thề, chắc chắn người không thể ngầu được quá ba giây”.  Nụ cười của Diệp Huyên cứng lại: “Tiểu Tháp, ngươi ngông cuồng lắm rồi đấy nhé! Bây giờ ngươi thật sự không coi phụ thân ra gì rồi à?”  Tiểu Tháp nghiêm nghị đáp: “Ta vẫn rất tôn trọng chủ nhân mà. Với lại, ta đã được Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo rồi…”  Diệp Huyên lắc đầu.  Chết tiệt, Tiểu Tháp này sớm muộn gì cũng bị phụ thân đánh nát cho coi!  Hắn còn không dám mang Thanh Nhi ra để uy hiếp phụ thân, mà Tiểu Tháp này lại ngày nào cũng muốn mang Thanh Nhi ra lên mặt với ông ấy, đúng là càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường đi đến với cái chết.  Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, đi ra khỏi nó rồi xuống núi.  Lúc này lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi che giấu hơi thở của mình rồi à?”  Diệp Huyên gật: “Đúng vậy”.  Lão Huyền nhìn hắn: “Người đàn ông trung niên cầm đầu dưới kia là Vô Niệm Cảnh, ngươi biết Vô Niệm Cảnh không?”  Diệp Huyên bật cười: “Một đám kiến hôi!”  Nói xong hắn sải bước xuống núi, thể hiện khí thế vô địch.  Lão Huyền: “…”  Không bao lâu, Diệp Huyên đã tới chân núi, hắn nhìn Cố trưởng lão trước mặt, vốn định ra tay nhưng phát hiện Cố trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm, không chỉ vậy, trước mặt ông ta có một sức mạnh đáng sợ phòng thủ.  Không phải lực lượng thời không!  Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Chết tiệt!  Ông ta cảnh giác với hắn đến mức này!  Đúng lúc này, Cố trưởng lão lên tiếng: “Diệp Huyên, chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi”.  Diệp Huyên vô thức hỏi: “Ai?”  Cố trưởng lão nhìn hắn: “Phía sau ngươi có mấy người?”  Diệp Huyên đáp: “Ba! Đại ca của ta, phụ thân của ta, muội muội của ta”.  Cố trưởng lão nhìn hắn không dời mắt: “Chúng ta muốn gặp muội muội ngươi, chính là cô gái đã tạo ra thanh kiếm đó cho ngươi ấy”.  Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Yêu cầu này của các ông… khiến ta nhớ đến một người”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ra khỏi vực sâu thời không, Diệp Huyên nhẩm niệm, kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa vạn trượng.  Nhìn kiếm Thanh Huyên cách xa vạn trượng, khoé miệng Diệp Huyên nhếch lên, nụ cười dần lan ra, cuối cùng hắn không nhịn được bật cười lớn tiếng.  Tốc độ phi kiếm hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước ít nhất mấy lần.  Nếu bây giờ để hắn đối đầu với Vô Tâm Cảnh, hắn hoàn toàn tự tin có thể giết được đối phương trong một giây, cho dù đối phương có phòng bị cũng vậy!  Vô địch rồi.  Diệp Huyên bật cười ha hả.  Lúc này Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, ta dám dùng đầu của chủ nhân để thề, chắc chắn người không thể ngầu được quá ba giây”.  Nụ cười của Diệp Huyên cứng lại: “Tiểu Tháp, ngươi ngông cuồng lắm rồi đấy nhé! Bây giờ ngươi thật sự không coi phụ thân ra gì rồi à?”  Tiểu Tháp nghiêm nghị đáp: “Ta vẫn rất tôn trọng chủ nhân mà. Với lại, ta đã được Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo rồi…”  Diệp Huyên lắc đầu.  Chết tiệt, Tiểu Tháp này sớm muộn gì cũng bị phụ thân đánh nát cho coi!  Hắn còn không dám mang Thanh Nhi ra để uy hiếp phụ thân, mà Tiểu Tháp này lại ngày nào cũng muốn mang Thanh Nhi ra lên mặt với ông ấy, đúng là càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường đi đến với cái chết.  Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, đi ra khỏi nó rồi xuống núi.  Lúc này lão Huyền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi che giấu hơi thở của mình rồi à?”  Diệp Huyên gật: “Đúng vậy”.  Lão Huyền nhìn hắn: “Người đàn ông trung niên cầm đầu dưới kia là Vô Niệm Cảnh, ngươi biết Vô Niệm Cảnh không?”  Diệp Huyên bật cười: “Một đám kiến hôi!”  Nói xong hắn sải bước xuống núi, thể hiện khí thế vô địch.  Lão Huyền: “…”  Không bao lâu, Diệp Huyên đã tới chân núi, hắn nhìn Cố trưởng lão trước mặt, vốn định ra tay nhưng phát hiện Cố trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm, không chỉ vậy, trước mặt ông ta có một sức mạnh đáng sợ phòng thủ.  Không phải lực lượng thời không!  Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Chết tiệt!  Ông ta cảnh giác với hắn đến mức này!  Đúng lúc này, Cố trưởng lão lên tiếng: “Diệp Huyên, chúng ta muốn gặp người phía sau ngươi”.  Diệp Huyên vô thức hỏi: “Ai?”  Cố trưởng lão nhìn hắn: “Phía sau ngươi có mấy người?”  Diệp Huyên đáp: “Ba! Đại ca của ta, phụ thân của ta, muội muội của ta”.  Cố trưởng lão nhìn hắn không dời mắt: “Chúng ta muốn gặp muội muội ngươi, chính là cô gái đã tạo ra thanh kiếm đó cho ngươi ấy”.  Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Yêu cầu này của các ông… khiến ta nhớ đến một người”. 

Chương 7890