Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7914
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên thầm nói: “Tiểu Tháp, cho ta biết vị trí của hắn ta!” Tiểu Tháp đáp: “Cách mười trượng bên phải, trong một cái cây!” Ong! Một tia kiếm quang đột nhiên xuyên thủng cái cây kia, vào khoảnh khắc cây bị chém đôi, một tàn ảnh lùi lại mấy vạn trượng, sau đó lặng lẽ biến mất! Tiểu Tháp nói tiếp: “Cách đó ba mươi nghìn trượng, trong một hồ nước đọng!” Diệp Huyên mở lòng bàn tay, áo giáp trên người hắn chợt biến thành kiếm quang chém vào trong hồ nước! Oanh! Một tàn ảnh bị chém đến mức liên tục lùi về phía sau… Chỗ đó có một cánh tay rơi xuống! Lúc này, Tiểu Tháp nói: “Đối phương chạy rồi!” Diệp Huyên lạnh lùng nhìn về phía xa, hắn phát hiện dù đối phương cũng là Vô Đạo Cảnh, nhưng khi đối đầu chính diện, thực lực của đối phương thật sự hơi kém cỏi! Có điều đó cũng là chuyện bình thường, dù sao đối phương cũng là sát thủ, thường sẽ một đòn lấy mạng người khác! Chỉ khi đối đầu chính diện, đối phương mới hoàn toàn mất đi ưu thế của bản thân! Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Tháp, ngươi có thể giúp giấu đi hơi thở của ta không?” Lúc trước hắn luôn sử dụng kiếm Thanh Huyên để giấu đi hơi thở của bản thân, nhưng hắn phát hiện vẫn có người tìm ra hắn! Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên là được! Nhưng Tiểu chủ, ta phải nhắc nhở người, dù ta giúp người che giấu hơi thở thì người khi nãy vẫn có thể tìm ra người!” Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?” Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tiểu Hồn đã hoàn toàn giấu đi hơi thở của người, nhưng đối phương vẫn có thể tìm thấy người, có nghĩa đối phương tìm thấy người không phải nhờ vào hơi thở!” Diệp Huyên hơi tò mò: “Vậy thì dựa vào cái gì?” Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, người phải nhớ kỹ ta chỉ là một cái tháp thôi! Sao người cứ hỏi một cái tháp nhiều vấn đề thế?” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, một khi gặp phải vấn đề nó không biết, nó sẽ nhớ ra nó là một cái tháp! Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Tháp, khi đối phương đến gần thì nhất định phải nhắc nhở ta!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, chẳng lẽ người không muốn trải nghiệm sự k1ch thích và vui sướng khi đối diện với sinh tử sao? Người nghĩ thử xem, phản ứng lại trong nháy mắt, sau đó gi3t chết đối phương, có phải cảm giác đó rất thoải mái không?” Diệp Huyên im lặng. Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ta thông báo cho người thì người sẽ rất khó phát triển, nhưng nếu người có thể dựa vào thực lực của bản thân gi3t chết đối phương thì lại hoàn toàn khác!” Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi nói cũng rất có lý!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên thầm nói: “Tiểu Tháp, cho ta biết vị trí của hắn ta!” Tiểu Tháp đáp: “Cách mười trượng bên phải, trong một cái cây!” Ong! Một tia kiếm quang đột nhiên xuyên thủng cái cây kia, vào khoảnh khắc cây bị chém đôi, một tàn ảnh lùi lại mấy vạn trượng, sau đó lặng lẽ biến mất! Tiểu Tháp nói tiếp: “Cách đó ba mươi nghìn trượng, trong một hồ nước đọng!” Diệp Huyên mở lòng bàn tay, áo giáp trên người hắn chợt biến thành kiếm quang chém vào trong hồ nước! Oanh! Một tàn ảnh bị chém đến mức liên tục lùi về phía sau… Chỗ đó có một cánh tay rơi xuống! Lúc này, Tiểu Tháp nói: “Đối phương chạy rồi!” Diệp Huyên lạnh lùng nhìn về phía xa, hắn phát hiện dù đối phương cũng là Vô Đạo Cảnh, nhưng khi đối đầu chính diện, thực lực của đối phương thật sự hơi kém cỏi! Có điều đó cũng là chuyện bình thường, dù sao đối phương cũng là sát thủ, thường sẽ một đòn lấy mạng người khác! Chỉ khi đối đầu chính diện, đối phương mới hoàn toàn mất đi ưu thế của bản thân! Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Tháp, ngươi có thể giúp giấu đi hơi thở của ta không?” Lúc trước hắn luôn sử dụng kiếm Thanh Huyên để giấu đi hơi thở của bản thân, nhưng hắn phát hiện vẫn có người tìm ra hắn! Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên là được! Nhưng Tiểu chủ, ta phải nhắc nhở người, dù ta giúp người che giấu hơi thở thì người khi nãy vẫn có thể tìm ra người!” Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?” Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tiểu Hồn đã hoàn toàn giấu đi hơi thở của người, nhưng đối phương vẫn có thể tìm thấy người, có nghĩa đối phương tìm thấy người không phải nhờ vào hơi thở!” Diệp Huyên hơi tò mò: “Vậy thì dựa vào cái gì?” Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, người phải nhớ kỹ ta chỉ là một cái tháp thôi! Sao người cứ hỏi một cái tháp nhiều vấn đề thế?” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, một khi gặp phải vấn đề nó không biết, nó sẽ nhớ ra nó là một cái tháp! Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Tháp, khi đối phương đến gần thì nhất định phải nhắc nhở ta!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, chẳng lẽ người không muốn trải nghiệm sự k1ch thích và vui sướng khi đối diện với sinh tử sao? Người nghĩ thử xem, phản ứng lại trong nháy mắt, sau đó gi3t chết đối phương, có phải cảm giác đó rất thoải mái không?” Diệp Huyên im lặng. Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ta thông báo cho người thì người sẽ rất khó phát triển, nhưng nếu người có thể dựa vào thực lực của bản thân gi3t chết đối phương thì lại hoàn toàn khác!” Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi nói cũng rất có lý!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên thầm nói: “Tiểu Tháp, cho ta biết vị trí của hắn ta!” Tiểu Tháp đáp: “Cách mười trượng bên phải, trong một cái cây!” Ong! Một tia kiếm quang đột nhiên xuyên thủng cái cây kia, vào khoảnh khắc cây bị chém đôi, một tàn ảnh lùi lại mấy vạn trượng, sau đó lặng lẽ biến mất! Tiểu Tháp nói tiếp: “Cách đó ba mươi nghìn trượng, trong một hồ nước đọng!” Diệp Huyên mở lòng bàn tay, áo giáp trên người hắn chợt biến thành kiếm quang chém vào trong hồ nước! Oanh! Một tàn ảnh bị chém đến mức liên tục lùi về phía sau… Chỗ đó có một cánh tay rơi xuống! Lúc này, Tiểu Tháp nói: “Đối phương chạy rồi!” Diệp Huyên lạnh lùng nhìn về phía xa, hắn phát hiện dù đối phương cũng là Vô Đạo Cảnh, nhưng khi đối đầu chính diện, thực lực của đối phương thật sự hơi kém cỏi! Có điều đó cũng là chuyện bình thường, dù sao đối phương cũng là sát thủ, thường sẽ một đòn lấy mạng người khác! Chỉ khi đối đầu chính diện, đối phương mới hoàn toàn mất đi ưu thế của bản thân! Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Tháp, ngươi có thể giúp giấu đi hơi thở của ta không?” Lúc trước hắn luôn sử dụng kiếm Thanh Huyên để giấu đi hơi thở của bản thân, nhưng hắn phát hiện vẫn có người tìm ra hắn! Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên là được! Nhưng Tiểu chủ, ta phải nhắc nhở người, dù ta giúp người che giấu hơi thở thì người khi nãy vẫn có thể tìm ra người!” Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?” Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tiểu Hồn đã hoàn toàn giấu đi hơi thở của người, nhưng đối phương vẫn có thể tìm thấy người, có nghĩa đối phương tìm thấy người không phải nhờ vào hơi thở!” Diệp Huyên hơi tò mò: “Vậy thì dựa vào cái gì?” Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, người phải nhớ kỹ ta chỉ là một cái tháp thôi! Sao người cứ hỏi một cái tháp nhiều vấn đề thế?” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, một khi gặp phải vấn đề nó không biết, nó sẽ nhớ ra nó là một cái tháp! Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Tháp, khi đối phương đến gần thì nhất định phải nhắc nhở ta!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, chẳng lẽ người không muốn trải nghiệm sự k1ch thích và vui sướng khi đối diện với sinh tử sao? Người nghĩ thử xem, phản ứng lại trong nháy mắt, sau đó gi3t chết đối phương, có phải cảm giác đó rất thoải mái không?” Diệp Huyên im lặng. Tiểu Tháp nói tiếp: “Nếu ta thông báo cho người thì người sẽ rất khó phát triển, nhưng nếu người có thể dựa vào thực lực của bản thân gi3t chết đối phương thì lại hoàn toàn khác!” Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Ngươi nói cũng rất có lý!”