Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7936

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh khắp bốn phía, thở dài trong lòng.  Tiêu Hiếu dẫn đầu cả bọn kêu lên: “Giết!"  Không nhiều lời!  Ông ta không muốn cho Diệp Huyên bất kỳ cơ hội nào nữa!  Nào ngờ Diệp Huyên la lên: “Ta đầu hàng!"  Đầu hàng?  Những lời này khiến mấy tên cường giả sắp sửa ra tay bỗng dừng lại.  Tiêu Hiếu cau mày: “Đầu hàng?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đánh không lại, đầu hàng”.  Tiêu Hiếu: “Đã vậy thì giao thanh kiếm trong tay ngươi và Ngôn Bán Nhất (?) ra đây!"  Diệp Huyên gật đầu: “Được”.  Hắn vươn tay để kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tiêu Hiếu. Ông ta nheo mắt liếc hắn một cái rồi cầm lấy kiếm, sau đó chân mày nhíu chặt lại.  Một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.  Diệp Huyên: “Các người rất muốn biết người sau lưng ta là ai, đúng không? Ông có thể cảm nhận người ấy thông qua thanh kiếm này...”  Tiêu Hiếu nhìn hắn một hồi, sau đó thả kiếm ra: “Vì sao ta phải làm vậy?"  Diệp Huyên sượng ngắt.  Tiêu Hiếu cười nhạt: “Ngươi cố tình đầu hàng, đưa kiếm cho ta, mục đích là muốn ta dùng nó cảm nhận người đứng sau ngươi, mượn tay đối phương để giết ta...”  Sắc mặt ông ta lạnh đi: “Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"  Diệp Huyên câm họng.  Mẹ, sao thằng cha này đếch đi theo lẽ thường vậy?  Tiêu Hiếu trực tiếp thu kiếm Thanh Huyên vào, nói: “Ta biết Diệp Huyên ngươi có chống lưng, lại là chống lưng rất mạnh, nhưng ta cho ngươi hay, hôm nay là ngày chết của ngươi. Trừ khi ngươi lập tức gọi chống lưng ra, bằng không ngươi chết chắc rồi!"  Đoạn vung tay lên: “Giết!"  Vừa dứt lời, những cường giả quanh đó đã lao lên.  Diệp Huyên nhắm mắt lại, huyết dịch trong người sôi trào.  Một mình đấu với hơn ba mươi Vô Đạo Cảnh?  Bất khả thi!  Tuy thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhanh, có kiếm Thanh Huyên ở đây thì chiến lực có thể đánh với Vô Đạo Cảnh, nhưng vấn đề là ở đây có tận mười mấy Vô Đạo Cảnh.  Làm sao bây giờ?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh khắp bốn phía, thở dài trong lòng.  Tiêu Hiếu dẫn đầu cả bọn kêu lên: “Giết!"  Không nhiều lời!  Ông ta không muốn cho Diệp Huyên bất kỳ cơ hội nào nữa!  Nào ngờ Diệp Huyên la lên: “Ta đầu hàng!"  Đầu hàng?  Những lời này khiến mấy tên cường giả sắp sửa ra tay bỗng dừng lại.  Tiêu Hiếu cau mày: “Đầu hàng?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đánh không lại, đầu hàng”.  Tiêu Hiếu: “Đã vậy thì giao thanh kiếm trong tay ngươi và Ngôn Bán Nhất (?) ra đây!"  Diệp Huyên gật đầu: “Được”.  Hắn vươn tay để kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tiêu Hiếu. Ông ta nheo mắt liếc hắn một cái rồi cầm lấy kiếm, sau đó chân mày nhíu chặt lại.  Một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.  Diệp Huyên: “Các người rất muốn biết người sau lưng ta là ai, đúng không? Ông có thể cảm nhận người ấy thông qua thanh kiếm này...”  Tiêu Hiếu nhìn hắn một hồi, sau đó thả kiếm ra: “Vì sao ta phải làm vậy?"  Diệp Huyên sượng ngắt.  Tiêu Hiếu cười nhạt: “Ngươi cố tình đầu hàng, đưa kiếm cho ta, mục đích là muốn ta dùng nó cảm nhận người đứng sau ngươi, mượn tay đối phương để giết ta...”  Sắc mặt ông ta lạnh đi: “Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"  Diệp Huyên câm họng.  Mẹ, sao thằng cha này đếch đi theo lẽ thường vậy?  Tiêu Hiếu trực tiếp thu kiếm Thanh Huyên vào, nói: “Ta biết Diệp Huyên ngươi có chống lưng, lại là chống lưng rất mạnh, nhưng ta cho ngươi hay, hôm nay là ngày chết của ngươi. Trừ khi ngươi lập tức gọi chống lưng ra, bằng không ngươi chết chắc rồi!"  Đoạn vung tay lên: “Giết!"  Vừa dứt lời, những cường giả quanh đó đã lao lên.  Diệp Huyên nhắm mắt lại, huyết dịch trong người sôi trào.  Một mình đấu với hơn ba mươi Vô Đạo Cảnh?  Bất khả thi!  Tuy thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhanh, có kiếm Thanh Huyên ở đây thì chiến lực có thể đánh với Vô Đạo Cảnh, nhưng vấn đề là ở đây có tận mười mấy Vô Đạo Cảnh.  Làm sao bây giờ?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh khắp bốn phía, thở dài trong lòng.  Tiêu Hiếu dẫn đầu cả bọn kêu lên: “Giết!"  Không nhiều lời!  Ông ta không muốn cho Diệp Huyên bất kỳ cơ hội nào nữa!  Nào ngờ Diệp Huyên la lên: “Ta đầu hàng!"  Đầu hàng?  Những lời này khiến mấy tên cường giả sắp sửa ra tay bỗng dừng lại.  Tiêu Hiếu cau mày: “Đầu hàng?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đánh không lại, đầu hàng”.  Tiêu Hiếu: “Đã vậy thì giao thanh kiếm trong tay ngươi và Ngôn Bán Nhất (?) ra đây!"  Diệp Huyên gật đầu: “Được”.  Hắn vươn tay để kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tiêu Hiếu. Ông ta nheo mắt liếc hắn một cái rồi cầm lấy kiếm, sau đó chân mày nhíu chặt lại.  Một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.  Diệp Huyên: “Các người rất muốn biết người sau lưng ta là ai, đúng không? Ông có thể cảm nhận người ấy thông qua thanh kiếm này...”  Tiêu Hiếu nhìn hắn một hồi, sau đó thả kiếm ra: “Vì sao ta phải làm vậy?"  Diệp Huyên sượng ngắt.  Tiêu Hiếu cười nhạt: “Ngươi cố tình đầu hàng, đưa kiếm cho ta, mục đích là muốn ta dùng nó cảm nhận người đứng sau ngươi, mượn tay đối phương để giết ta...”  Sắc mặt ông ta lạnh đi: “Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"  Diệp Huyên câm họng.  Mẹ, sao thằng cha này đếch đi theo lẽ thường vậy?  Tiêu Hiếu trực tiếp thu kiếm Thanh Huyên vào, nói: “Ta biết Diệp Huyên ngươi có chống lưng, lại là chống lưng rất mạnh, nhưng ta cho ngươi hay, hôm nay là ngày chết của ngươi. Trừ khi ngươi lập tức gọi chống lưng ra, bằng không ngươi chết chắc rồi!"  Đoạn vung tay lên: “Giết!"  Vừa dứt lời, những cường giả quanh đó đã lao lên.  Diệp Huyên nhắm mắt lại, huyết dịch trong người sôi trào.  Một mình đấu với hơn ba mươi Vô Đạo Cảnh?  Bất khả thi!  Tuy thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhanh, có kiếm Thanh Huyên ở đây thì chiến lực có thể đánh với Vô Đạo Cảnh, nhưng vấn đề là ở đây có tận mười mấy Vô Đạo Cảnh.  Làm sao bây giờ?  

Chương 7936