Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7943

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Hiếu: “Ngươi nghĩ hắn sẽ ngăn đươc thần lôi ư?"  Tông Thủ hơi cau mày.  Tiêu Hiếu siết chặt nắm tay: “Thần lôi kia do Quân Đạo Lâm để lại, ẩn chứa lực lượng pháp tắc mạnh mẽ kinh người, cho dù là Vô Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không chịu nổi. Hắn...”  Nhưng ông ta im bặt khi nhìn thấy thủ cấp của một cường giả Chấp Pháp Tông rơi xuống gần đó.  Những người khác biến sắc.  Đúng lúc này, có người xuất hiện cách đó không xa.  Là Diệp Huyên, vẫn hoàn toàn lành lặn.  Thấy cảnh này, Tiêu Hiếu phát điên: “Ngươi... sao ngươi có thể...”  Diệp Huyên bỗng biến mất.  Ầm!  Kiếm quang màu máu lóe lên như sấm vỗ.  Đồng tử Tiêu Hiếu rụt lại, chân không lùi mà tiến, lao tới đấm vào kiếm của Diệp Huyên.  Cứng đối cứng!  Nắm đấm chạm lưỡi kiếm...  Ầm!  Theo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người đồng thời bị đẩy lui. Khi Tiêu Hiếu dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã hóa thành hư vô.  Thấy cảnh này, sắc mặt đám Tông Thủ trở nên xấu xí vô cùng.  Tiêu Hiếu gầm lên: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Liều mạng với hắn!"Nghe vậy, bọn họ lập tức tỉnh hồn. Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt Tông Thủ: “Giết!"  Gã ta vừa dứt lời, tất cả đã xông về phía Diệp Huyên.  Không ai còn bận tâm gì nữa.  Không phải ngươi chết chính là ta chết!  Liều mạng!  Nhưng Diệp Huyên ở nơi xa bỗng guồng chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một biển máu phía sau.  Cảnh tượng này khiến cả bọn sửng sốt.  Tên này chạy?  Chạy ư?  Không đánh nữa?  Nhóm Tông Thủ cảm thấy tức tối không thôi, tựa như dồn toàn lực đấm ra mà chỉ đấm phải vải bông vậy. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Hiếu: “Ngươi nghĩ hắn sẽ ngăn đươc thần lôi ư?"  Tông Thủ hơi cau mày.  Tiêu Hiếu siết chặt nắm tay: “Thần lôi kia do Quân Đạo Lâm để lại, ẩn chứa lực lượng pháp tắc mạnh mẽ kinh người, cho dù là Vô Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không chịu nổi. Hắn...”  Nhưng ông ta im bặt khi nhìn thấy thủ cấp của một cường giả Chấp Pháp Tông rơi xuống gần đó.  Những người khác biến sắc.  Đúng lúc này, có người xuất hiện cách đó không xa.  Là Diệp Huyên, vẫn hoàn toàn lành lặn.  Thấy cảnh này, Tiêu Hiếu phát điên: “Ngươi... sao ngươi có thể...”  Diệp Huyên bỗng biến mất.  Ầm!  Kiếm quang màu máu lóe lên như sấm vỗ.  Đồng tử Tiêu Hiếu rụt lại, chân không lùi mà tiến, lao tới đấm vào kiếm của Diệp Huyên.  Cứng đối cứng!  Nắm đấm chạm lưỡi kiếm...  Ầm!  Theo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người đồng thời bị đẩy lui. Khi Tiêu Hiếu dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã hóa thành hư vô.  Thấy cảnh này, sắc mặt đám Tông Thủ trở nên xấu xí vô cùng.  Tiêu Hiếu gầm lên: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Liều mạng với hắn!"Nghe vậy, bọn họ lập tức tỉnh hồn. Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt Tông Thủ: “Giết!"  Gã ta vừa dứt lời, tất cả đã xông về phía Diệp Huyên.  Không ai còn bận tâm gì nữa.  Không phải ngươi chết chính là ta chết!  Liều mạng!  Nhưng Diệp Huyên ở nơi xa bỗng guồng chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một biển máu phía sau.  Cảnh tượng này khiến cả bọn sửng sốt.  Tên này chạy?  Chạy ư?  Không đánh nữa?  Nhóm Tông Thủ cảm thấy tức tối không thôi, tựa như dồn toàn lực đấm ra mà chỉ đấm phải vải bông vậy. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiêu Hiếu: “Ngươi nghĩ hắn sẽ ngăn đươc thần lôi ư?"  Tông Thủ hơi cau mày.  Tiêu Hiếu siết chặt nắm tay: “Thần lôi kia do Quân Đạo Lâm để lại, ẩn chứa lực lượng pháp tắc mạnh mẽ kinh người, cho dù là Vô Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không chịu nổi. Hắn...”  Nhưng ông ta im bặt khi nhìn thấy thủ cấp của một cường giả Chấp Pháp Tông rơi xuống gần đó.  Những người khác biến sắc.  Đúng lúc này, có người xuất hiện cách đó không xa.  Là Diệp Huyên, vẫn hoàn toàn lành lặn.  Thấy cảnh này, Tiêu Hiếu phát điên: “Ngươi... sao ngươi có thể...”  Diệp Huyên bỗng biến mất.  Ầm!  Kiếm quang màu máu lóe lên như sấm vỗ.  Đồng tử Tiêu Hiếu rụt lại, chân không lùi mà tiến, lao tới đấm vào kiếm của Diệp Huyên.  Cứng đối cứng!  Nắm đấm chạm lưỡi kiếm...  Ầm!  Theo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người đồng thời bị đẩy lui. Khi Tiêu Hiếu dừng lại, toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã hóa thành hư vô.  Thấy cảnh này, sắc mặt đám Tông Thủ trở nên xấu xí vô cùng.  Tiêu Hiếu gầm lên: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Liều mạng với hắn!"Nghe vậy, bọn họ lập tức tỉnh hồn. Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt Tông Thủ: “Giết!"  Gã ta vừa dứt lời, tất cả đã xông về phía Diệp Huyên.  Không ai còn bận tâm gì nữa.  Không phải ngươi chết chính là ta chết!  Liều mạng!  Nhưng Diệp Huyên ở nơi xa bỗng guồng chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một biển máu phía sau.  Cảnh tượng này khiến cả bọn sửng sốt.  Tên này chạy?  Chạy ư?  Không đánh nữa?  Nhóm Tông Thủ cảm thấy tức tối không thôi, tựa như dồn toàn lực đấm ra mà chỉ đấm phải vải bông vậy. 

Chương 7943