Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7947

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cảnh này khiến sắc mặt Tông Thủ và Tiêu Hiếu trở nên xấu xí. Đã bảo tên kia có thể xem nhẹ thời không mà Vân Mộng Tử vẫn dùng để đối phó hắn là thế mẹ nào?!  Diệp Huyên ở nơi xa vẫn không tránh né, mặc cho tấm lưới ụp lên người mình. Quả nhiên, hắn hoàn toàn hấp thu nó.  Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Vân Mộng Tử: “Thật sự có thể xem nhẹ thời không... Thú vị!"  Tông Thủ chần chừ cất tiếng: “Sư tổ, huyết mạch của tên này rất quái dị, càng để lâu thì càng mạnh...”  Ý bảo Vân Mộng Tử lẹ con mẹ nó lên và giết hắn đi!  Vân Mộng Tử liếc sang: “Ngươi đang dạy đời ta à?"  Chất giọng như băng đá lạnh thấu xương.  Tông Thủ nghe vậy thì biến sắc, cuống quít nói: “Không dám!"  Vân Mộng Tử liếc gã ta rồi lại nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói gì đó thì đã thấy một thanh kiếm đỏ máu lao tới như sấm giật.  Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt, ông ta vươn hai ngón tay kẹp lại.  Ầm!  Kiếm Thanh Huyên bị chặn lại, nhưng Vân Mộng Tử biến sắc một giây sau đó, vừa buông nó ra vừa lui lại hơn nghìn trượng.  Bởi vì trong nháy mắt kẹp lấy kiếm Thanh Huyên, ông ta đã bị nó hấp thu.  Đến linh hồn mà cũng bị cắn nuốt?  Trong mắt Vân Mộng Tử tràn đầy vẻ khó tin.  Mà Diệp Huyên đã lại xuất hiện trước mặt ông ta, ngay sau đó là một thanh kiếm ầm ầm chém xuống.  Xoẹt!  Xé rách thời không!  Vẻ âm độc lóe lên trong mắt, Vân Mộng Tử vung tay tung ra một luồng sức mạnh khổng lồ.  Ầm!  Nó mạnh mẽ chặn lại kiếm Thanh Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng gầm lên.  Ầm!  Sát ý và lệ khí ngập trời bao trùm lấy Vân Mộng Tử trong nháy mắt khiến ông ta hốt hoảng. Chỉ trong một khắc ấy, kiếm Thanh Huyên đã ghim phập vào đầu ông ta.  Vân Mộng Tử sững sờ.  Đám người Tông Thủ cũng sửng sốt.  Thế là hết rồi ư?  Diệp Huyên cấp tốc lùi lại mấy chục trượng khi kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn Vân Mộng Tử.  Ông ta trừng hắn đầy dữ tợn: “Ngươi chờ đấy!"  Diệp Huyên đáp lại bằng cách giơ ngón giữa.  Vân Mộng Tử nổ tung trong nháy mắt, gầm lên như thú hoang: “Thứ kiến cỏ như ngươi mà cũng dám khinh thường bổn tôn...”  Kiếm Thanh Huyên bất ngờ run lên, hoàn toàn hút hết linh hồn ông ta.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cảnh này khiến sắc mặt Tông Thủ và Tiêu Hiếu trở nên xấu xí. Đã bảo tên kia có thể xem nhẹ thời không mà Vân Mộng Tử vẫn dùng để đối phó hắn là thế mẹ nào?!  Diệp Huyên ở nơi xa vẫn không tránh né, mặc cho tấm lưới ụp lên người mình. Quả nhiên, hắn hoàn toàn hấp thu nó.  Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Vân Mộng Tử: “Thật sự có thể xem nhẹ thời không... Thú vị!"  Tông Thủ chần chừ cất tiếng: “Sư tổ, huyết mạch của tên này rất quái dị, càng để lâu thì càng mạnh...”  Ý bảo Vân Mộng Tử lẹ con mẹ nó lên và giết hắn đi!  Vân Mộng Tử liếc sang: “Ngươi đang dạy đời ta à?"  Chất giọng như băng đá lạnh thấu xương.  Tông Thủ nghe vậy thì biến sắc, cuống quít nói: “Không dám!"  Vân Mộng Tử liếc gã ta rồi lại nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói gì đó thì đã thấy một thanh kiếm đỏ máu lao tới như sấm giật.  Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt, ông ta vươn hai ngón tay kẹp lại.  Ầm!  Kiếm Thanh Huyên bị chặn lại, nhưng Vân Mộng Tử biến sắc một giây sau đó, vừa buông nó ra vừa lui lại hơn nghìn trượng.  Bởi vì trong nháy mắt kẹp lấy kiếm Thanh Huyên, ông ta đã bị nó hấp thu.  Đến linh hồn mà cũng bị cắn nuốt?  Trong mắt Vân Mộng Tử tràn đầy vẻ khó tin.  Mà Diệp Huyên đã lại xuất hiện trước mặt ông ta, ngay sau đó là một thanh kiếm ầm ầm chém xuống.  Xoẹt!  Xé rách thời không!  Vẻ âm độc lóe lên trong mắt, Vân Mộng Tử vung tay tung ra một luồng sức mạnh khổng lồ.  Ầm!  Nó mạnh mẽ chặn lại kiếm Thanh Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng gầm lên.  Ầm!  Sát ý và lệ khí ngập trời bao trùm lấy Vân Mộng Tử trong nháy mắt khiến ông ta hốt hoảng. Chỉ trong một khắc ấy, kiếm Thanh Huyên đã ghim phập vào đầu ông ta.  Vân Mộng Tử sững sờ.  Đám người Tông Thủ cũng sửng sốt.  Thế là hết rồi ư?  Diệp Huyên cấp tốc lùi lại mấy chục trượng khi kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn Vân Mộng Tử.  Ông ta trừng hắn đầy dữ tợn: “Ngươi chờ đấy!"  Diệp Huyên đáp lại bằng cách giơ ngón giữa.  Vân Mộng Tử nổ tung trong nháy mắt, gầm lên như thú hoang: “Thứ kiến cỏ như ngươi mà cũng dám khinh thường bổn tôn...”  Kiếm Thanh Huyên bất ngờ run lên, hoàn toàn hút hết linh hồn ông ta.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cảnh này khiến sắc mặt Tông Thủ và Tiêu Hiếu trở nên xấu xí. Đã bảo tên kia có thể xem nhẹ thời không mà Vân Mộng Tử vẫn dùng để đối phó hắn là thế mẹ nào?!  Diệp Huyên ở nơi xa vẫn không tránh né, mặc cho tấm lưới ụp lên người mình. Quả nhiên, hắn hoàn toàn hấp thu nó.  Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Vân Mộng Tử: “Thật sự có thể xem nhẹ thời không... Thú vị!"  Tông Thủ chần chừ cất tiếng: “Sư tổ, huyết mạch của tên này rất quái dị, càng để lâu thì càng mạnh...”  Ý bảo Vân Mộng Tử lẹ con mẹ nó lên và giết hắn đi!  Vân Mộng Tử liếc sang: “Ngươi đang dạy đời ta à?"  Chất giọng như băng đá lạnh thấu xương.  Tông Thủ nghe vậy thì biến sắc, cuống quít nói: “Không dám!"  Vân Mộng Tử liếc gã ta rồi lại nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói gì đó thì đã thấy một thanh kiếm đỏ máu lao tới như sấm giật.  Vẻ khinh thường hiện lên trong mắt, ông ta vươn hai ngón tay kẹp lại.  Ầm!  Kiếm Thanh Huyên bị chặn lại, nhưng Vân Mộng Tử biến sắc một giây sau đó, vừa buông nó ra vừa lui lại hơn nghìn trượng.  Bởi vì trong nháy mắt kẹp lấy kiếm Thanh Huyên, ông ta đã bị nó hấp thu.  Đến linh hồn mà cũng bị cắn nuốt?  Trong mắt Vân Mộng Tử tràn đầy vẻ khó tin.  Mà Diệp Huyên đã lại xuất hiện trước mặt ông ta, ngay sau đó là một thanh kiếm ầm ầm chém xuống.  Xoẹt!  Xé rách thời không!  Vẻ âm độc lóe lên trong mắt, Vân Mộng Tử vung tay tung ra một luồng sức mạnh khổng lồ.  Ầm!  Nó mạnh mẽ chặn lại kiếm Thanh Huyên. Lúc này, Diệp Huyên bỗng gầm lên.  Ầm!  Sát ý và lệ khí ngập trời bao trùm lấy Vân Mộng Tử trong nháy mắt khiến ông ta hốt hoảng. Chỉ trong một khắc ấy, kiếm Thanh Huyên đã ghim phập vào đầu ông ta.  Vân Mộng Tử sững sờ.  Đám người Tông Thủ cũng sửng sốt.  Thế là hết rồi ư?  Diệp Huyên cấp tốc lùi lại mấy chục trượng khi kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn Vân Mộng Tử.  Ông ta trừng hắn đầy dữ tợn: “Ngươi chờ đấy!"  Diệp Huyên đáp lại bằng cách giơ ngón giữa.  Vân Mộng Tử nổ tung trong nháy mắt, gầm lên như thú hoang: “Thứ kiến cỏ như ngươi mà cũng dám khinh thường bổn tôn...”  Kiếm Thanh Huyên bất ngờ run lên, hoàn toàn hút hết linh hồn ông ta.

Chương 7947