Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7969
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên, hắn hơi nhếch môi! Tiểu Tháp đột nhiên cất lời: “Tiểu chủ, người trở lại bình thường rồi sao?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, vì sao sau khi khởi động huyết mạch, người vẫn có thể giữ được tỉnh táo thế?” Diệp Huyên im lặng. Thật ra thì hắn cũng không biết! Trước đó sau khi hoàn toàn kích hoạt huyết mạch, hắn cũng không hoàn toàn mất đi lý trí như thường ngày, hắn tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, trong trạng thái đó, hắn hơi khó khống chế bản thân, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo! Giống như uống rượu vậy! Rõ ràng say! Nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh! Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại như thế! Chẳng lẽ huyết mạch của hắn sắp biến dị? Nghĩ vậy, Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đợi sau này gặp phụ thân có thể hỏi thử! Lúc này, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Trung Sơn Vương quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu!” Diệp Huyên cười đáp: “Ơn giúp đỡ của hai vị tiền bối, Diệp Huyên ta suốt đời khó quên!” Trung Sơn Vương hơi do dự, sau đó nói: “À…” Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?” Trung Sơn Vương cười nói: “Tiểu hữu, là thế này, mục tiêu đời này của hai người chúng ta chính là đạt tới Vô Cảnh, nhưng hai chúng ta thiên phú có hạn, muốn dựa vào bản thân đạt tới Vô Cảnh thì e rằng cả đời cũng không thể! Cho nên…” Ông ta biết rõ suốt đời khó quên gì đó đều là giả! Đặc biệt là một người xảo quyệt như Diệp Huyên, người này có thể xoay người là quên mất! Phải lấy được lợi ích trước đã! Nghe thấy lời của Trung Sơn Vương, Diệp Huyên hơi cạn lời, người này muốn lấy được truyền thừa của A Đạo Linh! Nhưng Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Trung Sơn Vương và Ẩn Sát. Ầm! Thân thể Trung Sơn Vương và Ẩn Sát khẽ run lên, sau đó, Trung Sơn Vương mở mắt ra, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, hành lễ: “Đa tạ tiểu hữu!” Truyền thừa của A Đạo Linh! Diệp Huyên cười nói: “Hai người có thể đạt đến Vô Cảnh hay không phải xem chính các người rồi!” Trung Sơn Vương cười đáp: “Ta hiểu!” Dù có được truyền thừa của A Đạo Linh, nhưng Diệp Huyên nói đúng, có thể đạt tới Vô Cảnh hay không còn phải xem bản thân bọn họ nữa! Không phải là lấy được truyền thừa rồi là chắc chắn có thể đạt tới Vô Cảnh. Diệp Huyên cười nói: “Hai vị tiền bối, ta còn một số việc phải xử lý, hôm khác sẽ đến thăm hỏi sau!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên, hắn hơi nhếch môi! Tiểu Tháp đột nhiên cất lời: “Tiểu chủ, người trở lại bình thường rồi sao?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, vì sao sau khi khởi động huyết mạch, người vẫn có thể giữ được tỉnh táo thế?” Diệp Huyên im lặng. Thật ra thì hắn cũng không biết! Trước đó sau khi hoàn toàn kích hoạt huyết mạch, hắn cũng không hoàn toàn mất đi lý trí như thường ngày, hắn tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, trong trạng thái đó, hắn hơi khó khống chế bản thân, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo! Giống như uống rượu vậy! Rõ ràng say! Nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh! Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại như thế! Chẳng lẽ huyết mạch của hắn sắp biến dị? Nghĩ vậy, Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đợi sau này gặp phụ thân có thể hỏi thử! Lúc này, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Trung Sơn Vương quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu!” Diệp Huyên cười đáp: “Ơn giúp đỡ của hai vị tiền bối, Diệp Huyên ta suốt đời khó quên!” Trung Sơn Vương hơi do dự, sau đó nói: “À…” Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?” Trung Sơn Vương cười nói: “Tiểu hữu, là thế này, mục tiêu đời này của hai người chúng ta chính là đạt tới Vô Cảnh, nhưng hai chúng ta thiên phú có hạn, muốn dựa vào bản thân đạt tới Vô Cảnh thì e rằng cả đời cũng không thể! Cho nên…” Ông ta biết rõ suốt đời khó quên gì đó đều là giả! Đặc biệt là một người xảo quyệt như Diệp Huyên, người này có thể xoay người là quên mất! Phải lấy được lợi ích trước đã! Nghe thấy lời của Trung Sơn Vương, Diệp Huyên hơi cạn lời, người này muốn lấy được truyền thừa của A Đạo Linh! Nhưng Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Trung Sơn Vương và Ẩn Sát. Ầm! Thân thể Trung Sơn Vương và Ẩn Sát khẽ run lên, sau đó, Trung Sơn Vương mở mắt ra, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, hành lễ: “Đa tạ tiểu hữu!” Truyền thừa của A Đạo Linh! Diệp Huyên cười nói: “Hai người có thể đạt đến Vô Cảnh hay không phải xem chính các người rồi!” Trung Sơn Vương cười đáp: “Ta hiểu!” Dù có được truyền thừa của A Đạo Linh, nhưng Diệp Huyên nói đúng, có thể đạt tới Vô Cảnh hay không còn phải xem bản thân bọn họ nữa! Không phải là lấy được truyền thừa rồi là chắc chắn có thể đạt tới Vô Cảnh. Diệp Huyên cười nói: “Hai vị tiền bối, ta còn một số việc phải xử lý, hôm khác sẽ đến thăm hỏi sau!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, nhìn kiếm Thanh Huyên, hắn hơi nhếch môi! Tiểu Tháp đột nhiên cất lời: “Tiểu chủ, người trở lại bình thường rồi sao?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế!” Tiểu Tháp hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu chủ, vì sao sau khi khởi động huyết mạch, người vẫn có thể giữ được tỉnh táo thế?” Diệp Huyên im lặng. Thật ra thì hắn cũng không biết! Trước đó sau khi hoàn toàn kích hoạt huyết mạch, hắn cũng không hoàn toàn mất đi lý trí như thường ngày, hắn tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, trong trạng thái đó, hắn hơi khó khống chế bản thân, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo! Giống như uống rượu vậy! Rõ ràng say! Nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh! Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại như thế! Chẳng lẽ huyết mạch của hắn sắp biến dị? Nghĩ vậy, Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đợi sau này gặp phụ thân có thể hỏi thử! Lúc này, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Trung Sơn Vương quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu!” Diệp Huyên cười đáp: “Ơn giúp đỡ của hai vị tiền bối, Diệp Huyên ta suốt đời khó quên!” Trung Sơn Vương hơi do dự, sau đó nói: “À…” Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?” Trung Sơn Vương cười nói: “Tiểu hữu, là thế này, mục tiêu đời này của hai người chúng ta chính là đạt tới Vô Cảnh, nhưng hai chúng ta thiên phú có hạn, muốn dựa vào bản thân đạt tới Vô Cảnh thì e rằng cả đời cũng không thể! Cho nên…” Ông ta biết rõ suốt đời khó quên gì đó đều là giả! Đặc biệt là một người xảo quyệt như Diệp Huyên, người này có thể xoay người là quên mất! Phải lấy được lợi ích trước đã! Nghe thấy lời của Trung Sơn Vương, Diệp Huyên hơi cạn lời, người này muốn lấy được truyền thừa của A Đạo Linh! Nhưng Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Trung Sơn Vương và Ẩn Sát. Ầm! Thân thể Trung Sơn Vương và Ẩn Sát khẽ run lên, sau đó, Trung Sơn Vương mở mắt ra, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, hành lễ: “Đa tạ tiểu hữu!” Truyền thừa của A Đạo Linh! Diệp Huyên cười nói: “Hai người có thể đạt đến Vô Cảnh hay không phải xem chính các người rồi!” Trung Sơn Vương cười đáp: “Ta hiểu!” Dù có được truyền thừa của A Đạo Linh, nhưng Diệp Huyên nói đúng, có thể đạt tới Vô Cảnh hay không còn phải xem bản thân bọn họ nữa! Không phải là lấy được truyền thừa rồi là chắc chắn có thể đạt tới Vô Cảnh. Diệp Huyên cười nói: “Hai vị tiền bối, ta còn một số việc phải xử lý, hôm khác sẽ đến thăm hỏi sau!”