Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7978
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói, bây giờ Ngũ Duy Thành là thành thị phồn hoa nhất ở vũ trụ Ngũ Duy, lúc trước sau khi Diệp Huyên rời đi, dưới sự dẫn dắt của mấy người nhóm A Mục và Quan Âm, Ngũ Duy Thành này đã phát triển hơn mấy chục lần! Trong thành tập trung các thế lực đến từ vũ trụ Ngũ Duy. Hôm nay, một người đàn ông đi vào Ngũ Duy Thành. Người đàn ông đó chính là Diệp Huyên! Hắn không lập tức đi tìm mấy người nhóm Quan Âm mà muốn ngắm nhìn vũ trụ Ngũ Duy hiện tại trước! Đương nhiên trước giờ hắn chưa từng quên vũ trụ Ngũ Duy, năm đó hắn từng cam kết với Niệm tỷ rằng, chỉ cần Diệp Huyên hắn còn sống, hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy. Sau khi đi vào Ngũ Duy Thành, hắn chợt cảm thấy rất thoải mái. So với trước đây, Ngũ Duy Thành bây giờ rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ con đường thôi đã rộng khoảng trăm trượng! Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường là những cửa hiệu, trong của hiệu có nhân viên đang gọi khách. Diệp Huyên vừa đi vừa cười. Ở nơi này, hắn mới cảm nhận được hơi thở của cuộc sống. Ở nơi như Đạo Lâm giới hoàn toàn không có cảm giác này, vì người ở đó gần như đều theo đuổi Đại đạo và trường sinh. Ở nơi đó chỉ có tu luyện, cướp đoạt và bị cướp! Còn ở vũ trụ Ngũ Duy, đa số mọi người đều chỉ theo đuổi việc sinh tồn! Thật ra như thế rất tốt! Diệp Huyên thôi suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Một lát sau, Diệp Huyên cảm thấy hơi nhàm chán, hắn vẫn đang đợi, đợi có người nhận ra hắn, nhưng cả một đoạn đường, không có một ai nhận ra hắn cả. Bên ngoài thành còn có pho tượng của hắn đấy! Sao những người này lại không nhận ra hắn nhỉ? Hơn nữa, an ninh trật tự trong thành cũng quá tốt, hắn chẳng gặp được một người xấu nào cả! Mẹ kiếp! Không có người xấu thì làm sao hắn làm màu được? Diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng được mà! Sau khi đi được một đoạn, vẫn không có ai nhận ra hắn, cũng không có ác bá nào trêu đùa mỹ nữ nhà lành.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói, bây giờ Ngũ Duy Thành là thành thị phồn hoa nhất ở vũ trụ Ngũ Duy, lúc trước sau khi Diệp Huyên rời đi, dưới sự dẫn dắt của mấy người nhóm A Mục và Quan Âm, Ngũ Duy Thành này đã phát triển hơn mấy chục lần! Trong thành tập trung các thế lực đến từ vũ trụ Ngũ Duy. Hôm nay, một người đàn ông đi vào Ngũ Duy Thành. Người đàn ông đó chính là Diệp Huyên! Hắn không lập tức đi tìm mấy người nhóm Quan Âm mà muốn ngắm nhìn vũ trụ Ngũ Duy hiện tại trước! Đương nhiên trước giờ hắn chưa từng quên vũ trụ Ngũ Duy, năm đó hắn từng cam kết với Niệm tỷ rằng, chỉ cần Diệp Huyên hắn còn sống, hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy. Sau khi đi vào Ngũ Duy Thành, hắn chợt cảm thấy rất thoải mái. So với trước đây, Ngũ Duy Thành bây giờ rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ con đường thôi đã rộng khoảng trăm trượng! Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường là những cửa hiệu, trong của hiệu có nhân viên đang gọi khách. Diệp Huyên vừa đi vừa cười. Ở nơi này, hắn mới cảm nhận được hơi thở của cuộc sống. Ở nơi như Đạo Lâm giới hoàn toàn không có cảm giác này, vì người ở đó gần như đều theo đuổi Đại đạo và trường sinh. Ở nơi đó chỉ có tu luyện, cướp đoạt và bị cướp! Còn ở vũ trụ Ngũ Duy, đa số mọi người đều chỉ theo đuổi việc sinh tồn! Thật ra như thế rất tốt! Diệp Huyên thôi suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Một lát sau, Diệp Huyên cảm thấy hơi nhàm chán, hắn vẫn đang đợi, đợi có người nhận ra hắn, nhưng cả một đoạn đường, không có một ai nhận ra hắn cả. Bên ngoài thành còn có pho tượng của hắn đấy! Sao những người này lại không nhận ra hắn nhỉ? Hơn nữa, an ninh trật tự trong thành cũng quá tốt, hắn chẳng gặp được một người xấu nào cả! Mẹ kiếp! Không có người xấu thì làm sao hắn làm màu được? Diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng được mà! Sau khi đi được một đoạn, vẫn không có ai nhận ra hắn, cũng không có ác bá nào trêu đùa mỹ nữ nhà lành.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói, bây giờ Ngũ Duy Thành là thành thị phồn hoa nhất ở vũ trụ Ngũ Duy, lúc trước sau khi Diệp Huyên rời đi, dưới sự dẫn dắt của mấy người nhóm A Mục và Quan Âm, Ngũ Duy Thành này đã phát triển hơn mấy chục lần! Trong thành tập trung các thế lực đến từ vũ trụ Ngũ Duy. Hôm nay, một người đàn ông đi vào Ngũ Duy Thành. Người đàn ông đó chính là Diệp Huyên! Hắn không lập tức đi tìm mấy người nhóm Quan Âm mà muốn ngắm nhìn vũ trụ Ngũ Duy hiện tại trước! Đương nhiên trước giờ hắn chưa từng quên vũ trụ Ngũ Duy, năm đó hắn từng cam kết với Niệm tỷ rằng, chỉ cần Diệp Huyên hắn còn sống, hắn sẽ vẫn luôn bảo vệ vũ trụ Ngũ Duy. Sau khi đi vào Ngũ Duy Thành, hắn chợt cảm thấy rất thoải mái. So với trước đây, Ngũ Duy Thành bây giờ rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ con đường thôi đã rộng khoảng trăm trượng! Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường là những cửa hiệu, trong của hiệu có nhân viên đang gọi khách. Diệp Huyên vừa đi vừa cười. Ở nơi này, hắn mới cảm nhận được hơi thở của cuộc sống. Ở nơi như Đạo Lâm giới hoàn toàn không có cảm giác này, vì người ở đó gần như đều theo đuổi Đại đạo và trường sinh. Ở nơi đó chỉ có tu luyện, cướp đoạt và bị cướp! Còn ở vũ trụ Ngũ Duy, đa số mọi người đều chỉ theo đuổi việc sinh tồn! Thật ra như thế rất tốt! Diệp Huyên thôi suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Một lát sau, Diệp Huyên cảm thấy hơi nhàm chán, hắn vẫn đang đợi, đợi có người nhận ra hắn, nhưng cả một đoạn đường, không có một ai nhận ra hắn cả. Bên ngoài thành còn có pho tượng của hắn đấy! Sao những người này lại không nhận ra hắn nhỉ? Hơn nữa, an ninh trật tự trong thành cũng quá tốt, hắn chẳng gặp được một người xấu nào cả! Mẹ kiếp! Không có người xấu thì làm sao hắn làm màu được? Diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng được mà! Sau khi đi được một đoạn, vẫn không có ai nhận ra hắn, cũng không có ác bá nào trêu đùa mỹ nữ nhà lành.