Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8002
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Thật sự không muốn đi theo ta à?” Mục Tiểu Đao lắc đầu. Diệp Huyên nhìn Tiểu Ách, nàng ta thoáng do dự, sau đó cũng lắc đầu. Diệp Huyên ngẫm nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, hai tia kiếm quang bay vào mi tâm hai cô gái: “Ta để lại một tia kiếm khí trong người hai ngươi, nếu các ngươi có vấn đề gì cứ sử dụng nó, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ chạy đến bất cứ lúc nào!” Mục Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi mạnh đến mức nào?”Diệp Huyên cười đáp: “Vô địch!” Vô địch! Mục Tiểu Đao liếc Diệp Huyên: “Ngươi có thể đánh thắng muội muội ngươi không?” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mục Tiểu Đao truy hỏi: “Có đánh thắng được không?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với Thanh Nhi, có lẽ ta vẫn có chút chênh lệch! Nhưng cũng không lớn lắm!” Tiểu Tháp: “…” Mục Tiểu Đao lắc đầu: “Ngươi chẳng nói thật được câu nào cả!” Diệp Huyên cười to, hắn nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Ta phải đi rồi!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Đi thôi, sau này thường xuyên trở về, chúng ta không để ý đến mấy vật phẩm đâu, tuỳ tiện cho là được, chủ yếu là thường xuyên trở về, thật ra chúng ta rất nhớ ngươi!” Diệp Huyên trừng Mục Tiểu Đao: “Ta tin ngươi mới sợ!” Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ách, hắn thoáng do dự, sau đó cười nói: “Tiểu Ách, sao ta cảm thấy hình như chúng ta hơi xa cách?” Tiểu Ách nhìn Diệp Huyên: “Có à?” Diệp Huyên cười nói: “Ta thấy là có!” Tiểu Ách im lặng. Mục Tiểu Đao đột nhiên nói: “Đương nhiên phải xa cách rồi! Ngươi đi lâu như thế, chúng ta còn tưởng là ngươi chết rồi ấy chứ!” Diệp Huyên cười nói: “Là lỗi của ta!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Ngươi muốn đi thì đi nhanh đi! Tiểu Ách không giận ngươi đâu, sau này ngươi thường xuyên trở về, mang thêm một ít đồ nữa! Nếu ngươi thật sự không về được thì có thể nhờ người gửi đồ về, chúng ta cũng có thể hiểu!” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, sao ngươi giống thổ phỉ thế! Sau khi trò chuyện với hai cô gái một lúc, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Diệp Huyên rời đi rồi, Tiểu Ách nhìn về phía cuối tinh hà, không biết đang nghĩ gì. Lúc này, Mục Tiểu Đao khinh thường nói: “Tiểu Ách, ta khinh bỉ ngươi!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Thật sự không muốn đi theo ta à?” Mục Tiểu Đao lắc đầu. Diệp Huyên nhìn Tiểu Ách, nàng ta thoáng do dự, sau đó cũng lắc đầu. Diệp Huyên ngẫm nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, hai tia kiếm quang bay vào mi tâm hai cô gái: “Ta để lại một tia kiếm khí trong người hai ngươi, nếu các ngươi có vấn đề gì cứ sử dụng nó, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ chạy đến bất cứ lúc nào!” Mục Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi mạnh đến mức nào?”Diệp Huyên cười đáp: “Vô địch!” Vô địch! Mục Tiểu Đao liếc Diệp Huyên: “Ngươi có thể đánh thắng muội muội ngươi không?” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mục Tiểu Đao truy hỏi: “Có đánh thắng được không?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với Thanh Nhi, có lẽ ta vẫn có chút chênh lệch! Nhưng cũng không lớn lắm!” Tiểu Tháp: “…” Mục Tiểu Đao lắc đầu: “Ngươi chẳng nói thật được câu nào cả!” Diệp Huyên cười to, hắn nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Ta phải đi rồi!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Đi thôi, sau này thường xuyên trở về, chúng ta không để ý đến mấy vật phẩm đâu, tuỳ tiện cho là được, chủ yếu là thường xuyên trở về, thật ra chúng ta rất nhớ ngươi!” Diệp Huyên trừng Mục Tiểu Đao: “Ta tin ngươi mới sợ!” Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ách, hắn thoáng do dự, sau đó cười nói: “Tiểu Ách, sao ta cảm thấy hình như chúng ta hơi xa cách?” Tiểu Ách nhìn Diệp Huyên: “Có à?” Diệp Huyên cười nói: “Ta thấy là có!” Tiểu Ách im lặng. Mục Tiểu Đao đột nhiên nói: “Đương nhiên phải xa cách rồi! Ngươi đi lâu như thế, chúng ta còn tưởng là ngươi chết rồi ấy chứ!” Diệp Huyên cười nói: “Là lỗi của ta!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Ngươi muốn đi thì đi nhanh đi! Tiểu Ách không giận ngươi đâu, sau này ngươi thường xuyên trở về, mang thêm một ít đồ nữa! Nếu ngươi thật sự không về được thì có thể nhờ người gửi đồ về, chúng ta cũng có thể hiểu!” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, sao ngươi giống thổ phỉ thế! Sau khi trò chuyện với hai cô gái một lúc, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Diệp Huyên rời đi rồi, Tiểu Ách nhìn về phía cuối tinh hà, không biết đang nghĩ gì. Lúc này, Mục Tiểu Đao khinh thường nói: “Tiểu Ách, ta khinh bỉ ngươi!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Thật sự không muốn đi theo ta à?” Mục Tiểu Đao lắc đầu. Diệp Huyên nhìn Tiểu Ách, nàng ta thoáng do dự, sau đó cũng lắc đầu. Diệp Huyên ngẫm nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, hai tia kiếm quang bay vào mi tâm hai cô gái: “Ta để lại một tia kiếm khí trong người hai ngươi, nếu các ngươi có vấn đề gì cứ sử dụng nó, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ chạy đến bất cứ lúc nào!” Mục Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi mạnh đến mức nào?”Diệp Huyên cười đáp: “Vô địch!” Vô địch! Mục Tiểu Đao liếc Diệp Huyên: “Ngươi có thể đánh thắng muội muội ngươi không?” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mục Tiểu Đao truy hỏi: “Có đánh thắng được không?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với Thanh Nhi, có lẽ ta vẫn có chút chênh lệch! Nhưng cũng không lớn lắm!” Tiểu Tháp: “…” Mục Tiểu Đao lắc đầu: “Ngươi chẳng nói thật được câu nào cả!” Diệp Huyên cười to, hắn nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Ta phải đi rồi!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Đi thôi, sau này thường xuyên trở về, chúng ta không để ý đến mấy vật phẩm đâu, tuỳ tiện cho là được, chủ yếu là thường xuyên trở về, thật ra chúng ta rất nhớ ngươi!” Diệp Huyên trừng Mục Tiểu Đao: “Ta tin ngươi mới sợ!” Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ách, hắn thoáng do dự, sau đó cười nói: “Tiểu Ách, sao ta cảm thấy hình như chúng ta hơi xa cách?” Tiểu Ách nhìn Diệp Huyên: “Có à?” Diệp Huyên cười nói: “Ta thấy là có!” Tiểu Ách im lặng. Mục Tiểu Đao đột nhiên nói: “Đương nhiên phải xa cách rồi! Ngươi đi lâu như thế, chúng ta còn tưởng là ngươi chết rồi ấy chứ!” Diệp Huyên cười nói: “Là lỗi của ta!” Mục Tiểu Đao gật đầu: “Ngươi muốn đi thì đi nhanh đi! Tiểu Ách không giận ngươi đâu, sau này ngươi thường xuyên trở về, mang thêm một ít đồ nữa! Nếu ngươi thật sự không về được thì có thể nhờ người gửi đồ về, chúng ta cũng có thể hiểu!” Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, sao ngươi giống thổ phỉ thế! Sau khi trò chuyện với hai cô gái một lúc, Diệp Huyên ngự kiếm rời đi. Diệp Huyên rời đi rồi, Tiểu Ách nhìn về phía cuối tinh hà, không biết đang nghĩ gì. Lúc này, Mục Tiểu Đao khinh thường nói: “Tiểu Ách, ta khinh bỉ ngươi!”