Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8005

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trung Sơn Vương: “Đều đã bị Diệp thiếu tiêu diệt”.  Ngôn Bạn Sơn thoáng cau mày: “Một mình hắn?"  Trung Sơn Vương gật đầu.  Ngôn Bạn Sơn không nói gì.  Một hồi sau, nàng ta đưa mắt dõi về chân trời, thì thào: “Ta hiểu rồi”.  Trung Sơn Vương chỉ im lặng cúi đầu.  Ngôn Bạn Sơn: “Ta sẽ làm hộ pháp cho hắn”.  Trung Sơn Vương lại cúi người thi lễ rồi lui ra.  Ngôn Bạn Sơn lẳng lặng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.  ...  Trong Tiểu Tháp, Diệp Huyên vẫn đang tham ngộ.  Tu luyện quả thật là một quá trình khô khan, hắn đã không động đậy gì trong suốt một trăm năm qua.  Nhưng hắn vẫn chịu được nỗi cô đơn này.  Bởi vì nếu muốn đứng trên người khác, phải chịu được cái khổ hơn người khác.  Lại một trăm năm trôi qua.  Một ngày nọ, Diệp Huyên bỗng dưng mở bừng mắt, đứng dậy nhấc chân lên. Chỉ với một bước này, hắn đã xuất hiện ở học viện nữ tử.  Học viện do Niệm tỷ lập nên!  Diệp Huyên không đi vào mà đứng nhìn xuống từ trên mây, thấy một cô gái ở bên dưới.  Là Diệp Liên!  Nàng đang chăm chú khắc một con người gỗ nhỏ, được một chút thì dừng lại thổi mạt gỗ đi, sau đó lại tiếp tục.  Trông nghiêm túc vô cùng.  Chỉ một chốc sau, người gỗ trong tay nàng đã có dáng dấp của Diệp Huyên.  Thấy vậy, một nụ cười nở trên môi Diệp Liên  Diệp Huyên trên tầng mây cũng cong môi.  Vào khoảnh khắc ấy, mây mù bốn phía lập tức sôi trào, chẳng bao lâu đã khiến chân trời và toàn bộ đô thành Thần Đạo Quốc run rẩy.  Vô số cặp mắt kinh hãi đổ dồn vào nơi Diệp Huyên đang đứng.  Diệp Liên như cảm nhận được điều gì mà ngẩng đầu. Đúng lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng.  Diệp Liên thấy hắn thì sững ra, sau đó nhào vào lòng hắn: “Ca ca...”  Ca ca.  Diệp Huyên mỉm cười ôm lấy nàng. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trung Sơn Vương: “Đều đã bị Diệp thiếu tiêu diệt”.  Ngôn Bạn Sơn thoáng cau mày: “Một mình hắn?"  Trung Sơn Vương gật đầu.  Ngôn Bạn Sơn không nói gì.  Một hồi sau, nàng ta đưa mắt dõi về chân trời, thì thào: “Ta hiểu rồi”.  Trung Sơn Vương chỉ im lặng cúi đầu.  Ngôn Bạn Sơn: “Ta sẽ làm hộ pháp cho hắn”.  Trung Sơn Vương lại cúi người thi lễ rồi lui ra.  Ngôn Bạn Sơn lẳng lặng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.  ...  Trong Tiểu Tháp, Diệp Huyên vẫn đang tham ngộ.  Tu luyện quả thật là một quá trình khô khan, hắn đã không động đậy gì trong suốt một trăm năm qua.  Nhưng hắn vẫn chịu được nỗi cô đơn này.  Bởi vì nếu muốn đứng trên người khác, phải chịu được cái khổ hơn người khác.  Lại một trăm năm trôi qua.  Một ngày nọ, Diệp Huyên bỗng dưng mở bừng mắt, đứng dậy nhấc chân lên. Chỉ với một bước này, hắn đã xuất hiện ở học viện nữ tử.  Học viện do Niệm tỷ lập nên!  Diệp Huyên không đi vào mà đứng nhìn xuống từ trên mây, thấy một cô gái ở bên dưới.  Là Diệp Liên!  Nàng đang chăm chú khắc một con người gỗ nhỏ, được một chút thì dừng lại thổi mạt gỗ đi, sau đó lại tiếp tục.  Trông nghiêm túc vô cùng.  Chỉ một chốc sau, người gỗ trong tay nàng đã có dáng dấp của Diệp Huyên.  Thấy vậy, một nụ cười nở trên môi Diệp Liên  Diệp Huyên trên tầng mây cũng cong môi.  Vào khoảnh khắc ấy, mây mù bốn phía lập tức sôi trào, chẳng bao lâu đã khiến chân trời và toàn bộ đô thành Thần Đạo Quốc run rẩy.  Vô số cặp mắt kinh hãi đổ dồn vào nơi Diệp Huyên đang đứng.  Diệp Liên như cảm nhận được điều gì mà ngẩng đầu. Đúng lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng.  Diệp Liên thấy hắn thì sững ra, sau đó nhào vào lòng hắn: “Ca ca...”  Ca ca.  Diệp Huyên mỉm cười ôm lấy nàng. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trung Sơn Vương: “Đều đã bị Diệp thiếu tiêu diệt”.  Ngôn Bạn Sơn thoáng cau mày: “Một mình hắn?"  Trung Sơn Vương gật đầu.  Ngôn Bạn Sơn không nói gì.  Một hồi sau, nàng ta đưa mắt dõi về chân trời, thì thào: “Ta hiểu rồi”.  Trung Sơn Vương chỉ im lặng cúi đầu.  Ngôn Bạn Sơn: “Ta sẽ làm hộ pháp cho hắn”.  Trung Sơn Vương lại cúi người thi lễ rồi lui ra.  Ngôn Bạn Sơn lẳng lặng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.  ...  Trong Tiểu Tháp, Diệp Huyên vẫn đang tham ngộ.  Tu luyện quả thật là một quá trình khô khan, hắn đã không động đậy gì trong suốt một trăm năm qua.  Nhưng hắn vẫn chịu được nỗi cô đơn này.  Bởi vì nếu muốn đứng trên người khác, phải chịu được cái khổ hơn người khác.  Lại một trăm năm trôi qua.  Một ngày nọ, Diệp Huyên bỗng dưng mở bừng mắt, đứng dậy nhấc chân lên. Chỉ với một bước này, hắn đã xuất hiện ở học viện nữ tử.  Học viện do Niệm tỷ lập nên!  Diệp Huyên không đi vào mà đứng nhìn xuống từ trên mây, thấy một cô gái ở bên dưới.  Là Diệp Liên!  Nàng đang chăm chú khắc một con người gỗ nhỏ, được một chút thì dừng lại thổi mạt gỗ đi, sau đó lại tiếp tục.  Trông nghiêm túc vô cùng.  Chỉ một chốc sau, người gỗ trong tay nàng đã có dáng dấp của Diệp Huyên.  Thấy vậy, một nụ cười nở trên môi Diệp Liên  Diệp Huyên trên tầng mây cũng cong môi.  Vào khoảnh khắc ấy, mây mù bốn phía lập tức sôi trào, chẳng bao lâu đã khiến chân trời và toàn bộ đô thành Thần Đạo Quốc run rẩy.  Vô số cặp mắt kinh hãi đổ dồn vào nơi Diệp Huyên đang đứng.  Diệp Liên như cảm nhận được điều gì mà ngẩng đầu. Đúng lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng.  Diệp Liên thấy hắn thì sững ra, sau đó nhào vào lòng hắn: “Ca ca...”  Ca ca.  Diệp Huyên mỉm cười ôm lấy nàng. 

Chương 8005