Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8015

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm quang lao thẳng vào gã đàn ông.  Gã đưa tay lên đỡ.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, nhưng gã cũng bị đánh bay đi mấy trăm trượng.  Sau khi dừng lại, gã áo đen vung tay làm động tác nắm lại về phía An Liên Vân.  Ầm!  Không gian phía trên nàng ta vỡ ra, mở đường cho một bàn tay khổng lồ xuất hiện.  Bàn tay vừa hiện ra, bầu trời trên thành cổ trở nên mờ ảo.  An Liên Vân vẫn lạnh nhạt ngoắc tay, để thanh kiếm rời khỏi vỏ, phóng lên cao.  Roạt!  Theo một tiếng xé rách, bàn tay kia vỡ tan tành.  Nhưng trước khi An Liên Vân tiếp tục ra tay, gã áo đen bỗng cười lên: “An cô nương, nếu hai ta động thủ ở đây, người trong thành sẽ phải chết!"  Nàng ta nghe vậy thì nhíu mày.  Gã ta nói không sai. Cái giá của việc họ ra tay ở đây chính là tính mạng của người trong thành.  An Liên Vân nói vọng xuống: “Tất cả trốn đi!"  Trốn!  Những người trong thành nghe vậy thì cuống cuồng tháo chạy khỏi thành.  Thật ra đã có rất nhiều người chạy đi khi họ bắt đầu đánh nhau.  Bọn họ nhạy bén biết rằng đại chiến kiểu này sẽ vạ lây đến người vô tội, vì vậy đều nhanh chóng trốn trước.  Diệp Huyên tuy thích khoe mẽ nhưng cũng chưa đến mức chủ động đi dây vào phiền toái. Hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện não tàn như vậy, bèn chuẩn bị rời đi theo.  Nào ngờ gã áo đen kia lại cười: “An cô nương quả nhiên nhân hậu!"Gã ta nói xong thì biến mất, xuất hiện lại ở sau lưng Diệp Huyên. Gã vươn tay trái chộp lấy vai hắn, lại nói với An Liên Vân: “An cô nương, cô mà ra tay, ta sẽ đánh vỡ thần hồn hắn. Có lẽ cô cũng không muốn một người vô tội phải chết vì mình nhỉ?"  Diệp Huyên thật sự cạn lời.  An Liên Vân ở chân trời cau mày lại, ánh mắt lạnh đi nhưng cũng không ra tay.  Gã áo đen cười: “An cô nương, cô không quen không biết những đứa con gái kia, cần gì phải xía vào?"  An Liên Vân bỗng nhấc chân bước tới, để một tia kiếm quang lao ra.  Gã áo đen cả kinh, vội vàng trốn ra sau Diệp Huyên. Thanh kiếm kia dừng lại khi chỉ còn cách trán hắn nửa tấc.  Gã thấy vậy thì nhếch mép cười.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm quang lao thẳng vào gã đàn ông.  Gã đưa tay lên đỡ.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, nhưng gã cũng bị đánh bay đi mấy trăm trượng.  Sau khi dừng lại, gã áo đen vung tay làm động tác nắm lại về phía An Liên Vân.  Ầm!  Không gian phía trên nàng ta vỡ ra, mở đường cho một bàn tay khổng lồ xuất hiện.  Bàn tay vừa hiện ra, bầu trời trên thành cổ trở nên mờ ảo.  An Liên Vân vẫn lạnh nhạt ngoắc tay, để thanh kiếm rời khỏi vỏ, phóng lên cao.  Roạt!  Theo một tiếng xé rách, bàn tay kia vỡ tan tành.  Nhưng trước khi An Liên Vân tiếp tục ra tay, gã áo đen bỗng cười lên: “An cô nương, nếu hai ta động thủ ở đây, người trong thành sẽ phải chết!"  Nàng ta nghe vậy thì nhíu mày.  Gã ta nói không sai. Cái giá của việc họ ra tay ở đây chính là tính mạng của người trong thành.  An Liên Vân nói vọng xuống: “Tất cả trốn đi!"  Trốn!  Những người trong thành nghe vậy thì cuống cuồng tháo chạy khỏi thành.  Thật ra đã có rất nhiều người chạy đi khi họ bắt đầu đánh nhau.  Bọn họ nhạy bén biết rằng đại chiến kiểu này sẽ vạ lây đến người vô tội, vì vậy đều nhanh chóng trốn trước.  Diệp Huyên tuy thích khoe mẽ nhưng cũng chưa đến mức chủ động đi dây vào phiền toái. Hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện não tàn như vậy, bèn chuẩn bị rời đi theo.  Nào ngờ gã áo đen kia lại cười: “An cô nương quả nhiên nhân hậu!"Gã ta nói xong thì biến mất, xuất hiện lại ở sau lưng Diệp Huyên. Gã vươn tay trái chộp lấy vai hắn, lại nói với An Liên Vân: “An cô nương, cô mà ra tay, ta sẽ đánh vỡ thần hồn hắn. Có lẽ cô cũng không muốn một người vô tội phải chết vì mình nhỉ?"  Diệp Huyên thật sự cạn lời.  An Liên Vân ở chân trời cau mày lại, ánh mắt lạnh đi nhưng cũng không ra tay.  Gã áo đen cười: “An cô nương, cô không quen không biết những đứa con gái kia, cần gì phải xía vào?"  An Liên Vân bỗng nhấc chân bước tới, để một tia kiếm quang lao ra.  Gã áo đen cả kinh, vội vàng trốn ra sau Diệp Huyên. Thanh kiếm kia dừng lại khi chỉ còn cách trán hắn nửa tấc.  Gã thấy vậy thì nhếch mép cười.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm quang lao thẳng vào gã đàn ông.  Gã đưa tay lên đỡ.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, nhưng gã cũng bị đánh bay đi mấy trăm trượng.  Sau khi dừng lại, gã áo đen vung tay làm động tác nắm lại về phía An Liên Vân.  Ầm!  Không gian phía trên nàng ta vỡ ra, mở đường cho một bàn tay khổng lồ xuất hiện.  Bàn tay vừa hiện ra, bầu trời trên thành cổ trở nên mờ ảo.  An Liên Vân vẫn lạnh nhạt ngoắc tay, để thanh kiếm rời khỏi vỏ, phóng lên cao.  Roạt!  Theo một tiếng xé rách, bàn tay kia vỡ tan tành.  Nhưng trước khi An Liên Vân tiếp tục ra tay, gã áo đen bỗng cười lên: “An cô nương, nếu hai ta động thủ ở đây, người trong thành sẽ phải chết!"  Nàng ta nghe vậy thì nhíu mày.  Gã ta nói không sai. Cái giá của việc họ ra tay ở đây chính là tính mạng của người trong thành.  An Liên Vân nói vọng xuống: “Tất cả trốn đi!"  Trốn!  Những người trong thành nghe vậy thì cuống cuồng tháo chạy khỏi thành.  Thật ra đã có rất nhiều người chạy đi khi họ bắt đầu đánh nhau.  Bọn họ nhạy bén biết rằng đại chiến kiểu này sẽ vạ lây đến người vô tội, vì vậy đều nhanh chóng trốn trước.  Diệp Huyên tuy thích khoe mẽ nhưng cũng chưa đến mức chủ động đi dây vào phiền toái. Hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện não tàn như vậy, bèn chuẩn bị rời đi theo.  Nào ngờ gã áo đen kia lại cười: “An cô nương quả nhiên nhân hậu!"Gã ta nói xong thì biến mất, xuất hiện lại ở sau lưng Diệp Huyên. Gã vươn tay trái chộp lấy vai hắn, lại nói với An Liên Vân: “An cô nương, cô mà ra tay, ta sẽ đánh vỡ thần hồn hắn. Có lẽ cô cũng không muốn một người vô tội phải chết vì mình nhỉ?"  Diệp Huyên thật sự cạn lời.  An Liên Vân ở chân trời cau mày lại, ánh mắt lạnh đi nhưng cũng không ra tay.  Gã áo đen cười: “An cô nương, cô không quen không biết những đứa con gái kia, cần gì phải xía vào?"  An Liên Vân bỗng nhấc chân bước tới, để một tia kiếm quang lao ra.  Gã áo đen cả kinh, vội vàng trốn ra sau Diệp Huyên. Thanh kiếm kia dừng lại khi chỉ còn cách trán hắn nửa tấc.  Gã thấy vậy thì nhếch mép cười.  

Chương 8015