Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8044
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt người đàn ông trở nên cực kỳ khó coi: “Liên Vân...” An Liên Vân híp mắt lại: “Ta cho ngươi gọi mình là Liên Vân sao!” Vừa dứt lời, kiếm trong tay nàng ta bỗng bay ra. Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay phải lên chắn. Ầm! Người đàn ông kia trực tiếp bị một kiếm này đánh lùi lại mấy trăm trượng! An Liên Vân nhìn về phía Diệp Huyên: “Thoải mái!” Diệp Huyên cười nói: “Nhớ kỹ, phải nhìn thẳng vào lòng mình, thích là thích, ghét là ghét, tuyệt đối đừng để mình thiệt”. An Liên Vân gật đầu: “Biết rồi!” Lúc này, người đàn ông đằng xa bỗng gằn giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Diệp Huyên liếc hắn ta cười nói: “Diệp Huyên, nếu Vạn Đạo Tông ngươi không phục thì cứ việc trả thù. Đến bao nhiêu cũng được, ta vô địch, các ngươi thoải mái!” An Liên Vân nghe vậy không khỏi ngó Diệp Huyên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khác lạ! ... Ta vô địch, ngươi thoải mái! Diệp Huyên nói câu ấy thì rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lộ ra một sự tự tin không ai sánh bằng! Đằng xa, người đàn ông kia nghe thấy vậy thì con ngươi chợt co rút lại: “Ngươi... ngươi chính là Diệp Huyên!” Diệp Huyên! Đương nhiên là hắn ta từng nghe thấy cái tên này! Hắn ta chính là thiếu tông chủ của Vạn Đạo Tông, có cha là Vạn Đạo Minh. Mà mới trước đó, cha hắn ta còn thua bởi Diệp Huyên kia! Người đàn ông không dám thử tiếp, lập tức cúi gập người vái chào: “Ban nãy không biết là Diệp Tôn, nếu có gì đắc tội thì mong hãy thứ lỗi!” Diệp Huyên cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói vài câu tàn nhẫn đó!” Người đàn ông khẽ cúi đầu, không dám nói chuyện. Nói vài câu tàn nhẫn? Mặc dù hắn ta là thiếu tông chủ Vạn Đạo Tông, bình thường cũng vô cùng ngang ngược. Nhưng hắn ta cũng không ngu đến nỗi chửi bới cao thủ Vô Cảnh! Bấy giờ, Diệp Huyên lại nhìn về phía An Liên Vân nói: “Đi thôi!” An Liên Vân gật đầu. Hai người rời đi. Người đàn ông kia thấy Diệp Huyên rời đi thì thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người chạy. Đằng xa.
Sắc mặt người đàn ông trở nên cực kỳ khó coi: “Liên Vân...”
An Liên Vân híp mắt lại: “Ta cho ngươi gọi mình là Liên Vân sao!”
Vừa dứt lời, kiếm trong tay nàng ta bỗng bay ra.
Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay phải lên chắn.
Ầm!
Người đàn ông kia trực tiếp bị một kiếm này đánh lùi lại mấy trăm trượng!
An Liên Vân nhìn về phía Diệp Huyên: “Thoải mái!”
Diệp Huyên cười nói: “Nhớ kỹ, phải nhìn thẳng vào lòng mình, thích là thích, ghét là ghét, tuyệt đối đừng để mình thiệt”.
An Liên Vân gật đầu: “Biết rồi!”
Lúc này, người đàn ông đằng xa bỗng gằn giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên liếc hắn ta cười nói: “Diệp Huyên, nếu Vạn Đạo Tông ngươi không phục thì cứ việc trả thù. Đến bao nhiêu cũng được, ta vô địch, các ngươi thoải mái!”
An Liên Vân nghe vậy không khỏi ngó Diệp Huyên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khác lạ!
...
Ta vô địch, ngươi thoải mái!
Diệp Huyên nói câu ấy thì rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lộ ra một sự tự tin không ai sánh bằng!
Đằng xa, người đàn ông kia nghe thấy vậy thì con ngươi chợt co rút lại: “Ngươi... ngươi chính là Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Đương nhiên là hắn ta từng nghe thấy cái tên này!
Hắn ta chính là thiếu tông chủ của Vạn Đạo Tông, có cha là Vạn Đạo Minh. Mà mới trước đó, cha hắn ta còn thua bởi Diệp Huyên kia!
Người đàn ông không dám thử tiếp, lập tức cúi gập người vái chào: “Ban nãy không biết là Diệp Tôn, nếu có gì đắc tội thì mong hãy thứ lỗi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói vài câu tàn nhẫn đó!”
Người đàn ông khẽ cúi đầu, không dám nói chuyện.
Nói vài câu tàn nhẫn?
Mặc dù hắn ta là thiếu tông chủ Vạn Đạo Tông, bình thường cũng vô cùng ngang ngược. Nhưng hắn ta cũng không ngu đến nỗi chửi bới cao thủ Vô Cảnh!
Bấy giờ, Diệp Huyên lại nhìn về phía An Liên Vân nói: “Đi thôi!”
An Liên Vân gật đầu.
Hai người rời đi.
Người đàn ông kia thấy Diệp Huyên rời đi thì thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người chạy.
Đằng xa.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt người đàn ông trở nên cực kỳ khó coi: “Liên Vân...” An Liên Vân híp mắt lại: “Ta cho ngươi gọi mình là Liên Vân sao!” Vừa dứt lời, kiếm trong tay nàng ta bỗng bay ra. Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay phải lên chắn. Ầm! Người đàn ông kia trực tiếp bị một kiếm này đánh lùi lại mấy trăm trượng! An Liên Vân nhìn về phía Diệp Huyên: “Thoải mái!” Diệp Huyên cười nói: “Nhớ kỹ, phải nhìn thẳng vào lòng mình, thích là thích, ghét là ghét, tuyệt đối đừng để mình thiệt”. An Liên Vân gật đầu: “Biết rồi!” Lúc này, người đàn ông đằng xa bỗng gằn giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Diệp Huyên liếc hắn ta cười nói: “Diệp Huyên, nếu Vạn Đạo Tông ngươi không phục thì cứ việc trả thù. Đến bao nhiêu cũng được, ta vô địch, các ngươi thoải mái!” An Liên Vân nghe vậy không khỏi ngó Diệp Huyên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ khác lạ! ... Ta vô địch, ngươi thoải mái! Diệp Huyên nói câu ấy thì rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lộ ra một sự tự tin không ai sánh bằng! Đằng xa, người đàn ông kia nghe thấy vậy thì con ngươi chợt co rút lại: “Ngươi... ngươi chính là Diệp Huyên!” Diệp Huyên! Đương nhiên là hắn ta từng nghe thấy cái tên này! Hắn ta chính là thiếu tông chủ của Vạn Đạo Tông, có cha là Vạn Đạo Minh. Mà mới trước đó, cha hắn ta còn thua bởi Diệp Huyên kia! Người đàn ông không dám thử tiếp, lập tức cúi gập người vái chào: “Ban nãy không biết là Diệp Tôn, nếu có gì đắc tội thì mong hãy thứ lỗi!” Diệp Huyên cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói vài câu tàn nhẫn đó!” Người đàn ông khẽ cúi đầu, không dám nói chuyện. Nói vài câu tàn nhẫn? Mặc dù hắn ta là thiếu tông chủ Vạn Đạo Tông, bình thường cũng vô cùng ngang ngược. Nhưng hắn ta cũng không ngu đến nỗi chửi bới cao thủ Vô Cảnh! Bấy giờ, Diệp Huyên lại nhìn về phía An Liên Vân nói: “Đi thôi!” An Liên Vân gật đầu. Hai người rời đi. Người đàn ông kia thấy Diệp Huyên rời đi thì thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người chạy. Đằng xa.