Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8051
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cây giáo dài vừa đâm ra thì rút lại như chạm phải điện, cùng lúc đó cả người Phàm Thiên lùi về sau mấy nghìn trượng, khi ông ta vừa dừng lại thì một thanh kiếm bỗng chém tới. Phàm Thiên trợn to mắt, ông ta nhanh chóng lấy cây giáo lên đỡ. Cây giáo vang lên, Phàm Thiên lại lùi về sau, không chỉ thế, lần này cây giáo trong tay ông ta bị gãy làm đôi. Thấy thế, Vạn Đạo Minh đứng ở đằng xa trợn mắt, sức mạnh huyết mạch này thêm vào sao lại mạnh đến thế? Lúc này Diệp Huyên lại áp đảo Phàm Thiên. Ở đằng xa, Phàm Thiên vừa dừng lại, một màu đỏ ập đến. Đôi mắt Phàm Thiên hơi híp lại, cả người lao về phía trước, cây giáo trong tay đâm thẳng tới, thoáng chốc một sức mạnh cực lớn bỗng bùng phát như ngọn núi lửa đã yên nghỉ mấy chục nghìn năm nay, cuốn phăng đi từ trong cây giáo dài của ông ta. Ầm! Tức khắc không gian trong vòng vài trăm nghìn dặm sôi trào trong khoảnh khắc này. Lúc này Diệp Huyên rút kiếm ra. Rút kiếm quyết định sinh tử! Rất mạnh! … Diệp Huyên chém một kiếm này xuống, không gian bí ẩn trong vòng hàng triệu dặm xung quanh đều bị hủy diệt trong phút chốc này. Màn đêm bao trùm! Cùng lúc đó Diệp Huyên và Phàm Thiên đồng thời liên tục lùi về sau vài chục nghìn trượng. Phàm Thiên vừa dừng lại, cây giáo trong tay ông ta lập tức biến thành hư vô. Mà kiếm của Diệp Huyên lại không hề hấn gì. Thấy thế sắc mặt Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa trở nên khó coi, ông ta đã chứng kiến được sự lợi hại của thanh kiếm trong tay Diệp Huyên. Cả thế giới kia e chỉ có thanh đao Thiên Sách trong tay Mục Thần trong truyền thuyết mới có thể đối đầu với nó. Đáng sợ nhất không phải là thanh kiếm này mà là sức mạnh huyết mạch của Diệp Huyên. Sau khi sử dụng huyết mạch, khí tức của Diệp Huyên vẫn cứ tăng lên như thể không có giới hạn. Phàm Thiên ở đằng xa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ trầm trọng. Lúc này Diệp Huyên bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra. Xoẹt! Kiếm quang màu đỏ xé tan hiện trường. Ánh mắt Phàm Thiên lóe lên tia tà khí, cơ thể ông ta bỗng hơi ngồi xổm xuống, tay phải rụt lại ở phía sau, sau đó bỗng siết chặt thành nắm đấm, thoáng chốc ông ta đánh một cú về phía trước. Ầm!
Cây giáo dài vừa đâm ra thì rút lại như chạm phải điện, cùng lúc đó cả người Phàm Thiên lùi về sau mấy nghìn trượng, khi ông ta vừa dừng lại thì một thanh kiếm bỗng chém tới.
Phàm Thiên trợn to mắt, ông ta nhanh chóng lấy cây giáo lên đỡ.
Cây giáo vang lên, Phàm Thiên lại lùi về sau, không chỉ thế, lần này cây giáo trong tay ông ta bị gãy làm đôi.
Thấy thế, Vạn Đạo Minh đứng ở đằng xa trợn mắt, sức mạnh huyết mạch này thêm vào sao lại mạnh đến thế?
Lúc này Diệp Huyên lại áp đảo Phàm Thiên.
Ở đằng xa, Phàm Thiên vừa dừng lại, một màu đỏ ập đến.
Đôi mắt Phàm Thiên hơi híp lại, cả người lao về phía trước, cây giáo trong tay đâm thẳng tới, thoáng chốc một sức mạnh cực lớn bỗng bùng phát như ngọn núi lửa đã yên nghỉ mấy chục nghìn năm nay, cuốn phăng đi từ trong cây giáo dài của ông ta.
Ầm!
Tức khắc không gian trong vòng vài trăm nghìn dặm sôi trào trong khoảnh khắc này.
Lúc này Diệp Huyên rút kiếm ra.
Rút kiếm quyết định sinh tử!
Rất mạnh!
…
Diệp Huyên chém một kiếm này xuống, không gian bí ẩn trong vòng hàng triệu dặm xung quanh đều bị hủy diệt trong phút chốc này.
Màn đêm bao trùm!
Cùng lúc đó Diệp Huyên và Phàm Thiên đồng thời liên tục lùi về sau vài chục nghìn trượng.
Phàm Thiên vừa dừng lại, cây giáo trong tay ông ta lập tức biến thành hư vô.
Mà kiếm của Diệp Huyên lại không hề hấn gì.
Thấy thế sắc mặt Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa trở nên khó coi, ông ta đã chứng kiến được sự lợi hại của thanh kiếm trong tay Diệp Huyên.
Cả thế giới kia e chỉ có thanh đao Thiên Sách trong tay Mục Thần trong truyền thuyết mới có thể đối đầu với nó.
Đáng sợ nhất không phải là thanh kiếm này mà là sức mạnh huyết mạch của Diệp Huyên.
Sau khi sử dụng huyết mạch, khí tức của Diệp Huyên vẫn cứ tăng lên như thể không có giới hạn.
Phàm Thiên ở đằng xa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ trầm trọng.
Lúc này Diệp Huyên bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra.
Xoẹt!
Kiếm quang màu đỏ xé tan hiện trường.
Ánh mắt Phàm Thiên lóe lên tia tà khí, cơ thể ông ta bỗng hơi ngồi xổm xuống, tay phải rụt lại ở phía sau, sau đó bỗng siết chặt thành nắm đấm, thoáng chốc ông ta đánh một cú về phía trước.
Ầm!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cây giáo dài vừa đâm ra thì rút lại như chạm phải điện, cùng lúc đó cả người Phàm Thiên lùi về sau mấy nghìn trượng, khi ông ta vừa dừng lại thì một thanh kiếm bỗng chém tới. Phàm Thiên trợn to mắt, ông ta nhanh chóng lấy cây giáo lên đỡ. Cây giáo vang lên, Phàm Thiên lại lùi về sau, không chỉ thế, lần này cây giáo trong tay ông ta bị gãy làm đôi. Thấy thế, Vạn Đạo Minh đứng ở đằng xa trợn mắt, sức mạnh huyết mạch này thêm vào sao lại mạnh đến thế? Lúc này Diệp Huyên lại áp đảo Phàm Thiên. Ở đằng xa, Phàm Thiên vừa dừng lại, một màu đỏ ập đến. Đôi mắt Phàm Thiên hơi híp lại, cả người lao về phía trước, cây giáo trong tay đâm thẳng tới, thoáng chốc một sức mạnh cực lớn bỗng bùng phát như ngọn núi lửa đã yên nghỉ mấy chục nghìn năm nay, cuốn phăng đi từ trong cây giáo dài của ông ta. Ầm! Tức khắc không gian trong vòng vài trăm nghìn dặm sôi trào trong khoảnh khắc này. Lúc này Diệp Huyên rút kiếm ra. Rút kiếm quyết định sinh tử! Rất mạnh! … Diệp Huyên chém một kiếm này xuống, không gian bí ẩn trong vòng hàng triệu dặm xung quanh đều bị hủy diệt trong phút chốc này. Màn đêm bao trùm! Cùng lúc đó Diệp Huyên và Phàm Thiên đồng thời liên tục lùi về sau vài chục nghìn trượng. Phàm Thiên vừa dừng lại, cây giáo trong tay ông ta lập tức biến thành hư vô. Mà kiếm của Diệp Huyên lại không hề hấn gì. Thấy thế sắc mặt Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa trở nên khó coi, ông ta đã chứng kiến được sự lợi hại của thanh kiếm trong tay Diệp Huyên. Cả thế giới kia e chỉ có thanh đao Thiên Sách trong tay Mục Thần trong truyền thuyết mới có thể đối đầu với nó. Đáng sợ nhất không phải là thanh kiếm này mà là sức mạnh huyết mạch của Diệp Huyên. Sau khi sử dụng huyết mạch, khí tức của Diệp Huyên vẫn cứ tăng lên như thể không có giới hạn. Phàm Thiên ở đằng xa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ trầm trọng. Lúc này Diệp Huyên bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra. Xoẹt! Kiếm quang màu đỏ xé tan hiện trường. Ánh mắt Phàm Thiên lóe lên tia tà khí, cơ thể ông ta bỗng hơi ngồi xổm xuống, tay phải rụt lại ở phía sau, sau đó bỗng siết chặt thành nắm đấm, thoáng chốc ông ta đánh một cú về phía trước. Ầm!