Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8053

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy kiếm Thanh Huyên vậy mà có thể nuốt chửng linh hồn Phàm Thiên, Vạn Đạo Minh và A Mộc Các đổi sắc, lúc này hai người mới nhận ra.  Kiếm của Diệp Huyên có thể kiềm chế linh hồn.  Phàm Thiên cũng đã nhận thấy điều này.  Ông ta nhìn Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là thế”.  Nói rồi linh hồn ông ta dần trở nên mờ ảo, không lâu sau linh hồn ông ta biến mất.  Bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn.  Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn của Phàm Thiên bay vào trong tay hắn, hắn cất vào người, sau đó hắn quay đầu lại nhìn Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa. Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Vạn Đạo Minh híp mắt: “Diệp Huyên, ngươi muốn khiến Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Cung liều mạng với nhau sao?”  Dù là Vạn Đạo Tông hay Đạo Linh Cung, thật ra hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.  Vì hai bên đều là thế lực siêu cấp, một khi liều mạng với nhau thì hậu quả không dám nghĩ đến, hơn nữa bên cạnh đó còn có một Phương Thốn Tông.  Diệp Huyên xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay về vào trong tay hắn, hắn chậm rãi bước đến chỗ Vạn Đạo Minh: “Lúc các ngươi nhắm vào ta thì nên chuẩn bị tinh thần không chết không tha chứ, còn Vạn Đạo Tông…”  Nói rồi hắn nhếch môi cười: “Ngươi nghĩ qua hôm nay, thế gian này vẫn sẽ còn Vạn Đạo Tông sao?’  Vừa dứt lời hắn bỗng biến thành một luồng kiếm quang màu đỏ biến mất tại chỗ.  Xoẹt!  Luồng kiếm quang màu đỏ lướt qua.  Thấy cảnh tượng này, Vạn Đạo Minh trợn mắt, ngay sau đó tay phải ông ta xòe ra, một ngọn lửa bỗng dâng lên từ lòng bàn tay ông ta, cả người được bao phủ bởi ngọn lửa này, ông ta lao đến trước, quyền ấn của ngọn lửa lao đến chỗ Diệp Huyên.  Ầm!  Kiếm quang và ánh lửa va chạm vào nhau, một bóng người liên tục lùi về sau.  Chính là Vạn Đạo Minh.  Vạn Đạo Minh liên tục lùi về sau, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, vì ông ta nhận ra lúc này Diệp Huyên đã mạnh hơn trước đó không lâu rất nhiều.  Rốt cuộc là huyết mạch quái gì thế chứ?  Không có nhiều thời gian suy nghĩ, vì Diệp Huyên lại lao đến chỗ ông ta.  Vạn Đạo Minh cong môi nhếch lên nụ cười hung tợn, ông ta lại lao đến lần nữa.  Mà lúc này A Đạo Linh ở một bên bỗng nhìn về phía A Mộc Các: “Ngươi không chạy sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy kiếm Thanh Huyên vậy mà có thể nuốt chửng linh hồn Phàm Thiên, Vạn Đạo Minh và A Mộc Các đổi sắc, lúc này hai người mới nhận ra.  Kiếm của Diệp Huyên có thể kiềm chế linh hồn.  Phàm Thiên cũng đã nhận thấy điều này.  Ông ta nhìn Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là thế”.  Nói rồi linh hồn ông ta dần trở nên mờ ảo, không lâu sau linh hồn ông ta biến mất.  Bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn.  Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn của Phàm Thiên bay vào trong tay hắn, hắn cất vào người, sau đó hắn quay đầu lại nhìn Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa. Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Vạn Đạo Minh híp mắt: “Diệp Huyên, ngươi muốn khiến Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Cung liều mạng với nhau sao?”  Dù là Vạn Đạo Tông hay Đạo Linh Cung, thật ra hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.  Vì hai bên đều là thế lực siêu cấp, một khi liều mạng với nhau thì hậu quả không dám nghĩ đến, hơn nữa bên cạnh đó còn có một Phương Thốn Tông.  Diệp Huyên xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay về vào trong tay hắn, hắn chậm rãi bước đến chỗ Vạn Đạo Minh: “Lúc các ngươi nhắm vào ta thì nên chuẩn bị tinh thần không chết không tha chứ, còn Vạn Đạo Tông…”  Nói rồi hắn nhếch môi cười: “Ngươi nghĩ qua hôm nay, thế gian này vẫn sẽ còn Vạn Đạo Tông sao?’  Vừa dứt lời hắn bỗng biến thành một luồng kiếm quang màu đỏ biến mất tại chỗ.  Xoẹt!  Luồng kiếm quang màu đỏ lướt qua.  Thấy cảnh tượng này, Vạn Đạo Minh trợn mắt, ngay sau đó tay phải ông ta xòe ra, một ngọn lửa bỗng dâng lên từ lòng bàn tay ông ta, cả người được bao phủ bởi ngọn lửa này, ông ta lao đến trước, quyền ấn của ngọn lửa lao đến chỗ Diệp Huyên.  Ầm!  Kiếm quang và ánh lửa va chạm vào nhau, một bóng người liên tục lùi về sau.  Chính là Vạn Đạo Minh.  Vạn Đạo Minh liên tục lùi về sau, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, vì ông ta nhận ra lúc này Diệp Huyên đã mạnh hơn trước đó không lâu rất nhiều.  Rốt cuộc là huyết mạch quái gì thế chứ?  Không có nhiều thời gian suy nghĩ, vì Diệp Huyên lại lao đến chỗ ông ta.  Vạn Đạo Minh cong môi nhếch lên nụ cười hung tợn, ông ta lại lao đến lần nữa.  Mà lúc này A Đạo Linh ở một bên bỗng nhìn về phía A Mộc Các: “Ngươi không chạy sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy kiếm Thanh Huyên vậy mà có thể nuốt chửng linh hồn Phàm Thiên, Vạn Đạo Minh và A Mộc Các đổi sắc, lúc này hai người mới nhận ra.  Kiếm của Diệp Huyên có thể kiềm chế linh hồn.  Phàm Thiên cũng đã nhận thấy điều này.  Ông ta nhìn Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là thế”.  Nói rồi linh hồn ông ta dần trở nên mờ ảo, không lâu sau linh hồn ông ta biến mất.  Bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn.  Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn của Phàm Thiên bay vào trong tay hắn, hắn cất vào người, sau đó hắn quay đầu lại nhìn Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa. Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Vạn Đạo Minh híp mắt: “Diệp Huyên, ngươi muốn khiến Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Cung liều mạng với nhau sao?”  Dù là Vạn Đạo Tông hay Đạo Linh Cung, thật ra hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.  Vì hai bên đều là thế lực siêu cấp, một khi liều mạng với nhau thì hậu quả không dám nghĩ đến, hơn nữa bên cạnh đó còn có một Phương Thốn Tông.  Diệp Huyên xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay về vào trong tay hắn, hắn chậm rãi bước đến chỗ Vạn Đạo Minh: “Lúc các ngươi nhắm vào ta thì nên chuẩn bị tinh thần không chết không tha chứ, còn Vạn Đạo Tông…”  Nói rồi hắn nhếch môi cười: “Ngươi nghĩ qua hôm nay, thế gian này vẫn sẽ còn Vạn Đạo Tông sao?’  Vừa dứt lời hắn bỗng biến thành một luồng kiếm quang màu đỏ biến mất tại chỗ.  Xoẹt!  Luồng kiếm quang màu đỏ lướt qua.  Thấy cảnh tượng này, Vạn Đạo Minh trợn mắt, ngay sau đó tay phải ông ta xòe ra, một ngọn lửa bỗng dâng lên từ lòng bàn tay ông ta, cả người được bao phủ bởi ngọn lửa này, ông ta lao đến trước, quyền ấn của ngọn lửa lao đến chỗ Diệp Huyên.  Ầm!  Kiếm quang và ánh lửa va chạm vào nhau, một bóng người liên tục lùi về sau.  Chính là Vạn Đạo Minh.  Vạn Đạo Minh liên tục lùi về sau, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, vì ông ta nhận ra lúc này Diệp Huyên đã mạnh hơn trước đó không lâu rất nhiều.  Rốt cuộc là huyết mạch quái gì thế chứ?  Không có nhiều thời gian suy nghĩ, vì Diệp Huyên lại lao đến chỗ ông ta.  Vạn Đạo Minh cong môi nhếch lên nụ cười hung tợn, ông ta lại lao đến lần nữa.  Mà lúc này A Đạo Linh ở một bên bỗng nhìn về phía A Mộc Các: “Ngươi không chạy sao?”  

Chương 8053