Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8081
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ở bên dưới, hàng loạt cao thủ bỗng chốc đều rống gào, tiếng như sấm vang dội khắp chư thiên vạn giới. Cô gái váy đen đột nhiên mở lòng bàn tay, một cây thương bằng xương trắng xuất hiện trong tay nàng ta, sau đó, nàng ta khẽ hé môi: “Phá!” Cây thương xương đột nhiên biến thành một luồng sáng trắng phóng lên trời. Ầm! Trong tầm mắt của mọi ngời, chân trời phía xa lập tức nứt ra, tiếp đó, một vùng sáng trắng lập tức trút xuống. Diệp Huyên nhìn xung quanh, lúc này, những người xung quanh đều sôi sục khí huyết. Hắn muốn chuồn đi! Mà ngay khi hắn muốn bỏ trốn thì cô gái váy đen bỗng nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên: “…” Cô gái váy đen chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi không thể đi!” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì!” Cô gái váy đen nhìn xung quanh, cười nói: “Ta nghĩ, nhất định ngươi rất hiếu kỳ về thế giới này, đúng không?” Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen, không nói gì. Cô gái váy đen khẽ nói: “Thế giới này, thật ra được gọi là vùng đất lưu đày, chúng ta, chính là những người bị lưu đày.” Diệp Huyên im lặng. Hắn biết, ngày tháng vô địch của hắn, một đi không trở lại rồi! Cô gái váy đen đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta đột nhiên kéo tay Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta, từ nay trở đi, ngươi cứ ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả!” Âm thanh nhẹ nhàng như tình nhân thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng Diệp Huyên lại sởn gai ốc cả người! Cô gái này muốn lợi dụng hắn! Nhìn trúng huyết mạch của mình? Diệp Huyên lật tay nắm lấy tay cô gái váy đen: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?” Cô gái váy đen cười nói: “Nói xem!” Diệp Huyên nói: “Ta biết, vừa nãy những người bạn kia của ta cũng chưa hoàn toàn chết đi, bởi vì người của ngươi không hề xóa sạch bọn họ, vì vậy có thể khiến bọn họ sống lại không?” Cô gái váy đen nhếch miệng: “Tại sao ta phải khiến bọn họ sống lại?” Diệp Huyên vung tay, cười nói: “Đối với ngươi mà nói, chuyện này dễ như trở lòng bàn tay, đương nhiên, ngày tháng sau này, nếu ngươi cần gì, ta đều sẽ phối hợp với ngươi!” Cô gái váy đen lại gần Diệp Huyên: “Ngươi có thể không phối hợp sao?” Diệp Huyên khẽ cười: “Ta là kiếm tu, ngươi nghĩ là một kiếm tu sẽ sợ chết sao?” Cô gái váy đen không nói gì, Diệp Huyên cũng không nhìn rõ vẻ mặt nàng ta, nhưng hắn biết, đối phương đang nhìn hắn! Một lúc sau, cô gái váy đen cười nói: “Ngươi muốn dùng cái chết để uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên bỗng nhiên cười lớn. Trong sân, mọi người đều nhìn Diệp Huyên. Cô gái váy đen cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ở bên dưới, hàng loạt cao thủ bỗng chốc đều rống gào, tiếng như sấm vang dội khắp chư thiên vạn giới. Cô gái váy đen đột nhiên mở lòng bàn tay, một cây thương bằng xương trắng xuất hiện trong tay nàng ta, sau đó, nàng ta khẽ hé môi: “Phá!” Cây thương xương đột nhiên biến thành một luồng sáng trắng phóng lên trời. Ầm! Trong tầm mắt của mọi ngời, chân trời phía xa lập tức nứt ra, tiếp đó, một vùng sáng trắng lập tức trút xuống. Diệp Huyên nhìn xung quanh, lúc này, những người xung quanh đều sôi sục khí huyết. Hắn muốn chuồn đi! Mà ngay khi hắn muốn bỏ trốn thì cô gái váy đen bỗng nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên: “…” Cô gái váy đen chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi không thể đi!” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì!” Cô gái váy đen nhìn xung quanh, cười nói: “Ta nghĩ, nhất định ngươi rất hiếu kỳ về thế giới này, đúng không?” Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen, không nói gì. Cô gái váy đen khẽ nói: “Thế giới này, thật ra được gọi là vùng đất lưu đày, chúng ta, chính là những người bị lưu đày.” Diệp Huyên im lặng. Hắn biết, ngày tháng vô địch của hắn, một đi không trở lại rồi! Cô gái váy đen đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta đột nhiên kéo tay Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta, từ nay trở đi, ngươi cứ ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả!” Âm thanh nhẹ nhàng như tình nhân thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng Diệp Huyên lại sởn gai ốc cả người! Cô gái này muốn lợi dụng hắn! Nhìn trúng huyết mạch của mình? Diệp Huyên lật tay nắm lấy tay cô gái váy đen: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?” Cô gái váy đen cười nói: “Nói xem!” Diệp Huyên nói: “Ta biết, vừa nãy những người bạn kia của ta cũng chưa hoàn toàn chết đi, bởi vì người của ngươi không hề xóa sạch bọn họ, vì vậy có thể khiến bọn họ sống lại không?” Cô gái váy đen nhếch miệng: “Tại sao ta phải khiến bọn họ sống lại?” Diệp Huyên vung tay, cười nói: “Đối với ngươi mà nói, chuyện này dễ như trở lòng bàn tay, đương nhiên, ngày tháng sau này, nếu ngươi cần gì, ta đều sẽ phối hợp với ngươi!” Cô gái váy đen lại gần Diệp Huyên: “Ngươi có thể không phối hợp sao?” Diệp Huyên khẽ cười: “Ta là kiếm tu, ngươi nghĩ là một kiếm tu sẽ sợ chết sao?” Cô gái váy đen không nói gì, Diệp Huyên cũng không nhìn rõ vẻ mặt nàng ta, nhưng hắn biết, đối phương đang nhìn hắn! Một lúc sau, cô gái váy đen cười nói: “Ngươi muốn dùng cái chết để uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên bỗng nhiên cười lớn. Trong sân, mọi người đều nhìn Diệp Huyên. Cô gái váy đen cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ở bên dưới, hàng loạt cao thủ bỗng chốc đều rống gào, tiếng như sấm vang dội khắp chư thiên vạn giới. Cô gái váy đen đột nhiên mở lòng bàn tay, một cây thương bằng xương trắng xuất hiện trong tay nàng ta, sau đó, nàng ta khẽ hé môi: “Phá!” Cây thương xương đột nhiên biến thành một luồng sáng trắng phóng lên trời. Ầm! Trong tầm mắt của mọi ngời, chân trời phía xa lập tức nứt ra, tiếp đó, một vùng sáng trắng lập tức trút xuống. Diệp Huyên nhìn xung quanh, lúc này, những người xung quanh đều sôi sục khí huyết. Hắn muốn chuồn đi! Mà ngay khi hắn muốn bỏ trốn thì cô gái váy đen bỗng nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên: “…” Cô gái váy đen chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi không thể đi!” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì!” Cô gái váy đen nhìn xung quanh, cười nói: “Ta nghĩ, nhất định ngươi rất hiếu kỳ về thế giới này, đúng không?” Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen, không nói gì. Cô gái váy đen khẽ nói: “Thế giới này, thật ra được gọi là vùng đất lưu đày, chúng ta, chính là những người bị lưu đày.” Diệp Huyên im lặng. Hắn biết, ngày tháng vô địch của hắn, một đi không trở lại rồi! Cô gái váy đen đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta đột nhiên kéo tay Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta, từ nay trở đi, ngươi cứ ở bên cạnh ta, đừng đi đâu cả!” Âm thanh nhẹ nhàng như tình nhân thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng Diệp Huyên lại sởn gai ốc cả người! Cô gái này muốn lợi dụng hắn! Nhìn trúng huyết mạch của mình? Diệp Huyên lật tay nắm lấy tay cô gái váy đen: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?” Cô gái váy đen cười nói: “Nói xem!” Diệp Huyên nói: “Ta biết, vừa nãy những người bạn kia của ta cũng chưa hoàn toàn chết đi, bởi vì người của ngươi không hề xóa sạch bọn họ, vì vậy có thể khiến bọn họ sống lại không?” Cô gái váy đen nhếch miệng: “Tại sao ta phải khiến bọn họ sống lại?” Diệp Huyên vung tay, cười nói: “Đối với ngươi mà nói, chuyện này dễ như trở lòng bàn tay, đương nhiên, ngày tháng sau này, nếu ngươi cần gì, ta đều sẽ phối hợp với ngươi!” Cô gái váy đen lại gần Diệp Huyên: “Ngươi có thể không phối hợp sao?” Diệp Huyên khẽ cười: “Ta là kiếm tu, ngươi nghĩ là một kiếm tu sẽ sợ chết sao?” Cô gái váy đen không nói gì, Diệp Huyên cũng không nhìn rõ vẻ mặt nàng ta, nhưng hắn biết, đối phương đang nhìn hắn! Một lúc sau, cô gái váy đen cười nói: “Ngươi muốn dùng cái chết để uy hiếp ta sao?” Diệp Huyên bỗng nhiên cười lớn. Trong sân, mọi người đều nhìn Diệp Huyên. Cô gái váy đen cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói gì.