Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8086

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi mỉm cười: "Sau này huynh sẽ biết!"  Diệp Huyên: "..."  Thanh Nhi lại chợt nói: "Ta phải dạy cho một cô bé vô cùng kiêu ngạo một bài học, lần sau nói chuyện tiếp nhé!"  Nàng vừa nói xong, cơ thể bỗng trở nên mờ ảo rồi phút chốc đã biến mất!  Biến mất!  Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ khó hiểu, Thanh Nhi đến hệ ngân hà làm gì? Cô bé vô cùng kiêu ngạo kia là ai?  Một lát sau, Diệp Huyên hoàn hồn lại rồi nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay. Giờ phút này, nó đã được đúc lại. Chẳng những thế, mũi kiếm còn được rèn lại thêm lần nữa, còn được rèn từ một sức mạnh thần bí không biết tên!  Kiếm Thanh Huyên đã hoàn toàn lột xác!  Diệp Huyên cất nó đi rồi ngó cô gái váy đen đằng xa nói: "Sống lại bạn bè của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, lần này nàng ta không có nói thêm gì nữa mà mở tay ra, sau đó hơi nắm chặt lại. Thoáng chốc, vô số mảnh nhỏ thần hồn trong đất trời lập tức ùa về phía cô gái váy đen. Chỉ một lát, hồn phách của đám A Đạo Linh đã ngưng tụ lại!  Diệp Huyên bõng chỉ vào hồn phách của Âm Tôn: "Đây không phải bạn của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, vung tay lên.  Bùm!  Thần hồn Âm Tôn kia vừa ngưng tụ đã nổ tung, mà lần này chắc chắn là đã trực tiếp bị xóa sổ!  Diệp Huyên nhìn đám A Đạo Linh nói: "Chúng ta đi thôi!"  Đám A Đạo Linh liếc nhìn xung quanh, cũng không nói nhiều, lập tức theo Diệp Huyên rời đi!  Hiện trường, đám cô gái váy đen cũng không ngăn cản, đương nhiên là cũng không dám!  Ban nãy, chỉ cần Diệp Huyên gật đầu là tất cả bọn họ đã chết! Giờ nào còn dám ngăn cản Diệp Huyên?  Cô gái váy đen im lặng nhìn Diệp Huyên đằng xa.  Bấy giờ, một ông lão đi đến bên cạnh cô gái váy đen hơi khom người nói: "Cổ tế ti..."  Cô gái váy đen chậm rãi nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.  Từ lúc sinh ra đến giờ, nàng ta chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy!  Dù hồi đó nàng ta và tộc nhân của mình thất bại thảm hại thì cô gái váy đen cũng chưa từng bị sỉ nhục!  Nàng ta muốn trả thù nhưng vừa nhớ đến người phụ đó thì cô gái váy đen lại hơi tuyệt vọng!  Thật sự tuyệt vọng!  Vốn dĩ, nàng ta nghĩ rằng người phụ nữ cũng giống mình, là họa khuyên nhân. Nhưng giờ xem ra, đối phương hoàn toàn không phải.  Rốt cuộc thì nàng có cảnh giới gì? 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi mỉm cười: "Sau này huynh sẽ biết!"  Diệp Huyên: "..."  Thanh Nhi lại chợt nói: "Ta phải dạy cho một cô bé vô cùng kiêu ngạo một bài học, lần sau nói chuyện tiếp nhé!"  Nàng vừa nói xong, cơ thể bỗng trở nên mờ ảo rồi phút chốc đã biến mất!  Biến mất!  Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ khó hiểu, Thanh Nhi đến hệ ngân hà làm gì? Cô bé vô cùng kiêu ngạo kia là ai?  Một lát sau, Diệp Huyên hoàn hồn lại rồi nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay. Giờ phút này, nó đã được đúc lại. Chẳng những thế, mũi kiếm còn được rèn lại thêm lần nữa, còn được rèn từ một sức mạnh thần bí không biết tên!  Kiếm Thanh Huyên đã hoàn toàn lột xác!  Diệp Huyên cất nó đi rồi ngó cô gái váy đen đằng xa nói: "Sống lại bạn bè của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, lần này nàng ta không có nói thêm gì nữa mà mở tay ra, sau đó hơi nắm chặt lại. Thoáng chốc, vô số mảnh nhỏ thần hồn trong đất trời lập tức ùa về phía cô gái váy đen. Chỉ một lát, hồn phách của đám A Đạo Linh đã ngưng tụ lại!  Diệp Huyên bõng chỉ vào hồn phách của Âm Tôn: "Đây không phải bạn của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, vung tay lên.  Bùm!  Thần hồn Âm Tôn kia vừa ngưng tụ đã nổ tung, mà lần này chắc chắn là đã trực tiếp bị xóa sổ!  Diệp Huyên nhìn đám A Đạo Linh nói: "Chúng ta đi thôi!"  Đám A Đạo Linh liếc nhìn xung quanh, cũng không nói nhiều, lập tức theo Diệp Huyên rời đi!  Hiện trường, đám cô gái váy đen cũng không ngăn cản, đương nhiên là cũng không dám!  Ban nãy, chỉ cần Diệp Huyên gật đầu là tất cả bọn họ đã chết! Giờ nào còn dám ngăn cản Diệp Huyên?  Cô gái váy đen im lặng nhìn Diệp Huyên đằng xa.  Bấy giờ, một ông lão đi đến bên cạnh cô gái váy đen hơi khom người nói: "Cổ tế ti..."  Cô gái váy đen chậm rãi nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.  Từ lúc sinh ra đến giờ, nàng ta chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy!  Dù hồi đó nàng ta và tộc nhân của mình thất bại thảm hại thì cô gái váy đen cũng chưa từng bị sỉ nhục!  Nàng ta muốn trả thù nhưng vừa nhớ đến người phụ đó thì cô gái váy đen lại hơi tuyệt vọng!  Thật sự tuyệt vọng!  Vốn dĩ, nàng ta nghĩ rằng người phụ nữ cũng giống mình, là họa khuyên nhân. Nhưng giờ xem ra, đối phương hoàn toàn không phải.  Rốt cuộc thì nàng có cảnh giới gì? 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi mỉm cười: "Sau này huynh sẽ biết!"  Diệp Huyên: "..."  Thanh Nhi lại chợt nói: "Ta phải dạy cho một cô bé vô cùng kiêu ngạo một bài học, lần sau nói chuyện tiếp nhé!"  Nàng vừa nói xong, cơ thể bỗng trở nên mờ ảo rồi phút chốc đã biến mất!  Biến mất!  Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập vẻ khó hiểu, Thanh Nhi đến hệ ngân hà làm gì? Cô bé vô cùng kiêu ngạo kia là ai?  Một lát sau, Diệp Huyên hoàn hồn lại rồi nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay. Giờ phút này, nó đã được đúc lại. Chẳng những thế, mũi kiếm còn được rèn lại thêm lần nữa, còn được rèn từ một sức mạnh thần bí không biết tên!  Kiếm Thanh Huyên đã hoàn toàn lột xác!  Diệp Huyên cất nó đi rồi ngó cô gái váy đen đằng xa nói: "Sống lại bạn bè của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, lần này nàng ta không có nói thêm gì nữa mà mở tay ra, sau đó hơi nắm chặt lại. Thoáng chốc, vô số mảnh nhỏ thần hồn trong đất trời lập tức ùa về phía cô gái váy đen. Chỉ một lát, hồn phách của đám A Đạo Linh đã ngưng tụ lại!  Diệp Huyên bõng chỉ vào hồn phách của Âm Tôn: "Đây không phải bạn của ta!"  Cô gái váy đen liếc Diệp Huyên, vung tay lên.  Bùm!  Thần hồn Âm Tôn kia vừa ngưng tụ đã nổ tung, mà lần này chắc chắn là đã trực tiếp bị xóa sổ!  Diệp Huyên nhìn đám A Đạo Linh nói: "Chúng ta đi thôi!"  Đám A Đạo Linh liếc nhìn xung quanh, cũng không nói nhiều, lập tức theo Diệp Huyên rời đi!  Hiện trường, đám cô gái váy đen cũng không ngăn cản, đương nhiên là cũng không dám!  Ban nãy, chỉ cần Diệp Huyên gật đầu là tất cả bọn họ đã chết! Giờ nào còn dám ngăn cản Diệp Huyên?  Cô gái váy đen im lặng nhìn Diệp Huyên đằng xa.  Bấy giờ, một ông lão đi đến bên cạnh cô gái váy đen hơi khom người nói: "Cổ tế ti..."  Cô gái váy đen chậm rãi nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.  Từ lúc sinh ra đến giờ, nàng ta chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy!  Dù hồi đó nàng ta và tộc nhân của mình thất bại thảm hại thì cô gái váy đen cũng chưa từng bị sỉ nhục!  Nàng ta muốn trả thù nhưng vừa nhớ đến người phụ đó thì cô gái váy đen lại hơi tuyệt vọng!  Thật sự tuyệt vọng!  Vốn dĩ, nàng ta nghĩ rằng người phụ nữ cũng giống mình, là họa khuyên nhân. Nhưng giờ xem ra, đối phương hoàn toàn không phải.  Rốt cuộc thì nàng có cảnh giới gì? 

Chương 8086