Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8132

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bích Tiêu cười nói: “Thiên Yếm, đừng thừa lời nữa! Ngươi muốn đánh nhau thì cứ tới đây!”  Khóe miệng Thiên Yếm lộ rõ vẻ khinh thường: “Đấu tay đôi à?”  Bích Tiêu lại lắc đầu: “Ta không đánh lại ngươi!”  Thiên Yếm toan nói gì đó thì bỗng nhiên một lão già xuất hiện ở cách đó không xa, lão ta mặc một bộ trường bào màu xám, trong tay cầm một cây trượng sắt màu đen.  Lúc thấy lão già, Thiên Yếm hơi híp mắt: “Mông Trần, ông cũng được đấy nhỉ, mới có mấy năm mà đã vào được đến vòng trong rồi!”  Mông Trần!  Mông Trần tiền nhiệm nhìn thoáng qua Thiên Yếm, khẽ cười: “Tộc trưởng Thiên Yếm, lại gặp nhau rồi!”  Thiên Yếm hờ hững nói: “Xem ra hôm nay ông và ta phải đánh một trận rồi!”  Mông Trần gật đầu: “Mong được tộc trưởng Thiên Yếm chỉ giáo!”  Thiên Yếm quay đầu nhìn Thiên Cơ: “Người đàn bà kia cố ý bảo lão già này tới ngăn cản ta, muội nhớ cẩn thận nhé! Nếu bọn chúng không ra tay thì muội cũng đừng đánh trước, trong vòng một canh giờ ta sẽ gi3t chết kẻ này!”  Vừa dứt lời, nàng ta nhìn về phía Mông Trần, tiếp theo đó liền biến mất cùng với lão già đó.  Ầm!  Khoảng không gian cả hai đang đứng lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, họ biến mất không để lại dấu vết.  Một canh giờ!  Thiên Cơ nhìn về phía Bích Tiêu, mỉm cười: “Bích Tiêu cô nương, thật lòng mà nói ta cũng khá mong chờ các ngươi sẽ đối phó với chúng ta thế nào đấy!”  Bích Tiêu cười nói: “Chắc chắn sẽ không khiến các ngươi thất vọng!”  Thiên Cơ khẽ gật đầu: “Ta đang đợi đây!”  Khóe miệng Bích Tiêu khẽ cong: “Mở!”  Nàng ta vừa dứt lời, thì cánh cửa để vào Thiên Hà lập tức nứt vỡ, ngay sau đó là một đám cường giả lao ra ngoài.  Con số khoảng chừng mười mấy vạn người.  Lúc này, Bích Tiêu cười nói: “Ai giết được một người của Thiên Khí tộc thì sẽ được thưởng một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!”  Một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!  Đám cường giả có mặt nghe thấy vậy đều hừng hực tinh thần chiến đấu, lập tức lao thẳng về phía nhóm Thiên Cơ.  Những người này không phải cường giả của sáu tộc lớn mà chỉ là tán tu và cường giả đến từ một vài thế lực nhỏ mà bọn họ đã chiêu mộ được trong Trụ Nguyên giới.  Thấy nhóm người lao tới, sắc mặt Thiên Cơ sa sầm, nàng ta lập tức hiểu ra ý đồ của Bích Tiêu.  Nàng ta muốn dùng mấy kẻ này để mài mòn sức lực của bọn họ. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bích Tiêu cười nói: “Thiên Yếm, đừng thừa lời nữa! Ngươi muốn đánh nhau thì cứ tới đây!”  Khóe miệng Thiên Yếm lộ rõ vẻ khinh thường: “Đấu tay đôi à?”  Bích Tiêu lại lắc đầu: “Ta không đánh lại ngươi!”  Thiên Yếm toan nói gì đó thì bỗng nhiên một lão già xuất hiện ở cách đó không xa, lão ta mặc một bộ trường bào màu xám, trong tay cầm một cây trượng sắt màu đen.  Lúc thấy lão già, Thiên Yếm hơi híp mắt: “Mông Trần, ông cũng được đấy nhỉ, mới có mấy năm mà đã vào được đến vòng trong rồi!”  Mông Trần!  Mông Trần tiền nhiệm nhìn thoáng qua Thiên Yếm, khẽ cười: “Tộc trưởng Thiên Yếm, lại gặp nhau rồi!”  Thiên Yếm hờ hững nói: “Xem ra hôm nay ông và ta phải đánh một trận rồi!”  Mông Trần gật đầu: “Mong được tộc trưởng Thiên Yếm chỉ giáo!”  Thiên Yếm quay đầu nhìn Thiên Cơ: “Người đàn bà kia cố ý bảo lão già này tới ngăn cản ta, muội nhớ cẩn thận nhé! Nếu bọn chúng không ra tay thì muội cũng đừng đánh trước, trong vòng một canh giờ ta sẽ gi3t chết kẻ này!”  Vừa dứt lời, nàng ta nhìn về phía Mông Trần, tiếp theo đó liền biến mất cùng với lão già đó.  Ầm!  Khoảng không gian cả hai đang đứng lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, họ biến mất không để lại dấu vết.  Một canh giờ!  Thiên Cơ nhìn về phía Bích Tiêu, mỉm cười: “Bích Tiêu cô nương, thật lòng mà nói ta cũng khá mong chờ các ngươi sẽ đối phó với chúng ta thế nào đấy!”  Bích Tiêu cười nói: “Chắc chắn sẽ không khiến các ngươi thất vọng!”  Thiên Cơ khẽ gật đầu: “Ta đang đợi đây!”  Khóe miệng Bích Tiêu khẽ cong: “Mở!”  Nàng ta vừa dứt lời, thì cánh cửa để vào Thiên Hà lập tức nứt vỡ, ngay sau đó là một đám cường giả lao ra ngoài.  Con số khoảng chừng mười mấy vạn người.  Lúc này, Bích Tiêu cười nói: “Ai giết được một người của Thiên Khí tộc thì sẽ được thưởng một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!”  Một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!  Đám cường giả có mặt nghe thấy vậy đều hừng hực tinh thần chiến đấu, lập tức lao thẳng về phía nhóm Thiên Cơ.  Những người này không phải cường giả của sáu tộc lớn mà chỉ là tán tu và cường giả đến từ một vài thế lực nhỏ mà bọn họ đã chiêu mộ được trong Trụ Nguyên giới.  Thấy nhóm người lao tới, sắc mặt Thiên Cơ sa sầm, nàng ta lập tức hiểu ra ý đồ của Bích Tiêu.  Nàng ta muốn dùng mấy kẻ này để mài mòn sức lực của bọn họ. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bích Tiêu cười nói: “Thiên Yếm, đừng thừa lời nữa! Ngươi muốn đánh nhau thì cứ tới đây!”  Khóe miệng Thiên Yếm lộ rõ vẻ khinh thường: “Đấu tay đôi à?”  Bích Tiêu lại lắc đầu: “Ta không đánh lại ngươi!”  Thiên Yếm toan nói gì đó thì bỗng nhiên một lão già xuất hiện ở cách đó không xa, lão ta mặc một bộ trường bào màu xám, trong tay cầm một cây trượng sắt màu đen.  Lúc thấy lão già, Thiên Yếm hơi híp mắt: “Mông Trần, ông cũng được đấy nhỉ, mới có mấy năm mà đã vào được đến vòng trong rồi!”  Mông Trần!  Mông Trần tiền nhiệm nhìn thoáng qua Thiên Yếm, khẽ cười: “Tộc trưởng Thiên Yếm, lại gặp nhau rồi!”  Thiên Yếm hờ hững nói: “Xem ra hôm nay ông và ta phải đánh một trận rồi!”  Mông Trần gật đầu: “Mong được tộc trưởng Thiên Yếm chỉ giáo!”  Thiên Yếm quay đầu nhìn Thiên Cơ: “Người đàn bà kia cố ý bảo lão già này tới ngăn cản ta, muội nhớ cẩn thận nhé! Nếu bọn chúng không ra tay thì muội cũng đừng đánh trước, trong vòng một canh giờ ta sẽ gi3t chết kẻ này!”  Vừa dứt lời, nàng ta nhìn về phía Mông Trần, tiếp theo đó liền biến mất cùng với lão già đó.  Ầm!  Khoảng không gian cả hai đang đứng lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, họ biến mất không để lại dấu vết.  Một canh giờ!  Thiên Cơ nhìn về phía Bích Tiêu, mỉm cười: “Bích Tiêu cô nương, thật lòng mà nói ta cũng khá mong chờ các ngươi sẽ đối phó với chúng ta thế nào đấy!”  Bích Tiêu cười nói: “Chắc chắn sẽ không khiến các ngươi thất vọng!”  Thiên Cơ khẽ gật đầu: “Ta đang đợi đây!”  Khóe miệng Bích Tiêu khẽ cong: “Mở!”  Nàng ta vừa dứt lời, thì cánh cửa để vào Thiên Hà lập tức nứt vỡ, ngay sau đó là một đám cường giả lao ra ngoài.  Con số khoảng chừng mười mấy vạn người.  Lúc này, Bích Tiêu cười nói: “Ai giết được một người của Thiên Khí tộc thì sẽ được thưởng một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!”  Một vạn viên Vô Lượng Thần Tinh!  Đám cường giả có mặt nghe thấy vậy đều hừng hực tinh thần chiến đấu, lập tức lao thẳng về phía nhóm Thiên Cơ.  Những người này không phải cường giả của sáu tộc lớn mà chỉ là tán tu và cường giả đến từ một vài thế lực nhỏ mà bọn họ đã chiêu mộ được trong Trụ Nguyên giới.  Thấy nhóm người lao tới, sắc mặt Thiên Cơ sa sầm, nàng ta lập tức hiểu ra ý đồ của Bích Tiêu.  Nàng ta muốn dùng mấy kẻ này để mài mòn sức lực của bọn họ. 

Chương 8132