Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8134
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chỉ trong thoáng chốc, phần đông cường giả của Trụ Nguyên giới lao điên cuồng về phía cường giả Thiên Khí tộc, Chứng kiến cảnh ấy, lông mày của Thiên Cơ nhíu lại, bởi vì nơi đây ngày càng có nhiều cường giả của Thiên Khí tộc bỏ mạng. Tất nhiên, số lượng người chết của Trụ Nguyên giới vẫn nhiều hơn hẳn. Trong thoáng chốc, cường giả của Trụ Nguyên giới từ mười mấy vạn chỉ còn lại mấy trăm người, mà Thiên Khí tộc chỉ mất đi chưa tới hai nghìn người. Vào lúc cường giả của Trụ Nguyên giới chỉ còn chừng một trăm người, Bích Tiêu đột nhiên nói: “Cứu bọn họ!” Lê Khâu nhìn về phía Bích Tiêu, hỏi: “Tại sao?” Bích Tiêu hờ hững cất lời: “Ngoài kẻ địch ra thì lúc làm bất cứ việc gì cũng không thể quá mức tuyệt tình. Nếu hôm nay chúng ta tuyệt tình quá thì sau này trong Trụ Nguyên giới sẽ chẳng còn ai dám đi theo chúng ta nữa. Ta muốn cho bọn họ một chút hy vọng. Còn nữa, những người này sống được tới bây giờ đều không hề đơn giản, chúng ta có thể bồi dưỡng thêm”. Nói tới đây, nàng ta lại nhìn về phía Thiên Cơ ở đằng xa: “Năm xưa Thiên Khí tộc làm gì cũng quá tuyệt tình nên đã dấy lên phẫn nộ của biết bao người, cuối cùng mới bị tất cả mọi người của Trụ Nguyên giới bao vây tấn công… Chúng ta không thể phạm phải sai lầm tương tư. Chừa cho kẻ khác một chút hy vọng cũng tức là để lại đường lui về sau cho bản thân!” Vào lúc cường giả của sáu tộc lớn ra tay cứu hơn một trăm người kia, họ đã thở phào một hơi, một người đàn ông dẫn đầu trong đó đột nhiên nhìn về phía Bích Tiêu, vui mừng nói: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu! Sau khi nói xong những lời này, người đàn ông khẽ cúi đầu. Lúc này hắn ta bỗng vui mừng khôn tả. Thật ra trước khi tới đây hắn ta đã biết sáu tộc lớn muốn bọn họ làm bia đỡ đạn. Thế nhưng hắn vẫn tới. Vì sao ư? Bởi vì đây chính là một cơ hội hiếm có cho bọn họ. Thứ hắn ta cần không chỉ là Vô Lượng Thần Tinh mà còn cần cả một hậu đài, một hậu đài có thể cung cấp đủ tài nguyên cho bản thân hắn. Nói đơn giản hơn thì là hắn ta mong mình được sáu tộc lớn chọn trúng. Tất nhiên hắn ta biết quyết định này rất mạo hiểm, bởi vì sáu tộc lớn có lẽ vốn chẳng quan tâm sự sống chết của bọn họ. Có điều, thanh danh của Bích Tiêu ở Trụ Nguyên Giới từ trước đến giờ đều rất tốt, bởi vậy hắn ta muốn đánh cược một lần. Sự thật chứng minh, hắn ta đã cược đúng rồi! Hơn một trăm người có mặt ở đây cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Trước đó bọn họ đã tuyệt vọng, còn bây giờ, Bích Tiêu lại cho bọn họ hy vọng mới.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chỉ trong thoáng chốc, phần đông cường giả của Trụ Nguyên giới lao điên cuồng về phía cường giả Thiên Khí tộc, Chứng kiến cảnh ấy, lông mày của Thiên Cơ nhíu lại, bởi vì nơi đây ngày càng có nhiều cường giả của Thiên Khí tộc bỏ mạng. Tất nhiên, số lượng người chết của Trụ Nguyên giới vẫn nhiều hơn hẳn. Trong thoáng chốc, cường giả của Trụ Nguyên giới từ mười mấy vạn chỉ còn lại mấy trăm người, mà Thiên Khí tộc chỉ mất đi chưa tới hai nghìn người. Vào lúc cường giả của Trụ Nguyên giới chỉ còn chừng một trăm người, Bích Tiêu đột nhiên nói: “Cứu bọn họ!” Lê Khâu nhìn về phía Bích Tiêu, hỏi: “Tại sao?” Bích Tiêu hờ hững cất lời: “Ngoài kẻ địch ra thì lúc làm bất cứ việc gì cũng không thể quá mức tuyệt tình. Nếu hôm nay chúng ta tuyệt tình quá thì sau này trong Trụ Nguyên giới sẽ chẳng còn ai dám đi theo chúng ta nữa. Ta muốn cho bọn họ một chút hy vọng. Còn nữa, những người này sống được tới bây giờ đều không hề đơn giản, chúng ta có thể bồi dưỡng thêm”. Nói tới đây, nàng ta lại nhìn về phía Thiên Cơ ở đằng xa: “Năm xưa Thiên Khí tộc làm gì cũng quá tuyệt tình nên đã dấy lên phẫn nộ của biết bao người, cuối cùng mới bị tất cả mọi người của Trụ Nguyên giới bao vây tấn công… Chúng ta không thể phạm phải sai lầm tương tư. Chừa cho kẻ khác một chút hy vọng cũng tức là để lại đường lui về sau cho bản thân!” Vào lúc cường giả của sáu tộc lớn ra tay cứu hơn một trăm người kia, họ đã thở phào một hơi, một người đàn ông dẫn đầu trong đó đột nhiên nhìn về phía Bích Tiêu, vui mừng nói: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu! Sau khi nói xong những lời này, người đàn ông khẽ cúi đầu. Lúc này hắn ta bỗng vui mừng khôn tả. Thật ra trước khi tới đây hắn ta đã biết sáu tộc lớn muốn bọn họ làm bia đỡ đạn. Thế nhưng hắn vẫn tới. Vì sao ư? Bởi vì đây chính là một cơ hội hiếm có cho bọn họ. Thứ hắn ta cần không chỉ là Vô Lượng Thần Tinh mà còn cần cả một hậu đài, một hậu đài có thể cung cấp đủ tài nguyên cho bản thân hắn. Nói đơn giản hơn thì là hắn ta mong mình được sáu tộc lớn chọn trúng. Tất nhiên hắn ta biết quyết định này rất mạo hiểm, bởi vì sáu tộc lớn có lẽ vốn chẳng quan tâm sự sống chết của bọn họ. Có điều, thanh danh của Bích Tiêu ở Trụ Nguyên Giới từ trước đến giờ đều rất tốt, bởi vậy hắn ta muốn đánh cược một lần. Sự thật chứng minh, hắn ta đã cược đúng rồi! Hơn một trăm người có mặt ở đây cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Trước đó bọn họ đã tuyệt vọng, còn bây giờ, Bích Tiêu lại cho bọn họ hy vọng mới.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Chỉ trong thoáng chốc, phần đông cường giả của Trụ Nguyên giới lao điên cuồng về phía cường giả Thiên Khí tộc, Chứng kiến cảnh ấy, lông mày của Thiên Cơ nhíu lại, bởi vì nơi đây ngày càng có nhiều cường giả của Thiên Khí tộc bỏ mạng. Tất nhiên, số lượng người chết của Trụ Nguyên giới vẫn nhiều hơn hẳn. Trong thoáng chốc, cường giả của Trụ Nguyên giới từ mười mấy vạn chỉ còn lại mấy trăm người, mà Thiên Khí tộc chỉ mất đi chưa tới hai nghìn người. Vào lúc cường giả của Trụ Nguyên giới chỉ còn chừng một trăm người, Bích Tiêu đột nhiên nói: “Cứu bọn họ!” Lê Khâu nhìn về phía Bích Tiêu, hỏi: “Tại sao?” Bích Tiêu hờ hững cất lời: “Ngoài kẻ địch ra thì lúc làm bất cứ việc gì cũng không thể quá mức tuyệt tình. Nếu hôm nay chúng ta tuyệt tình quá thì sau này trong Trụ Nguyên giới sẽ chẳng còn ai dám đi theo chúng ta nữa. Ta muốn cho bọn họ một chút hy vọng. Còn nữa, những người này sống được tới bây giờ đều không hề đơn giản, chúng ta có thể bồi dưỡng thêm”. Nói tới đây, nàng ta lại nhìn về phía Thiên Cơ ở đằng xa: “Năm xưa Thiên Khí tộc làm gì cũng quá tuyệt tình nên đã dấy lên phẫn nộ của biết bao người, cuối cùng mới bị tất cả mọi người của Trụ Nguyên giới bao vây tấn công… Chúng ta không thể phạm phải sai lầm tương tư. Chừa cho kẻ khác một chút hy vọng cũng tức là để lại đường lui về sau cho bản thân!” Vào lúc cường giả của sáu tộc lớn ra tay cứu hơn một trăm người kia, họ đã thở phào một hơi, một người đàn ông dẫn đầu trong đó đột nhiên nhìn về phía Bích Tiêu, vui mừng nói: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu! Sau khi nói xong những lời này, người đàn ông khẽ cúi đầu. Lúc này hắn ta bỗng vui mừng khôn tả. Thật ra trước khi tới đây hắn ta đã biết sáu tộc lớn muốn bọn họ làm bia đỡ đạn. Thế nhưng hắn vẫn tới. Vì sao ư? Bởi vì đây chính là một cơ hội hiếm có cho bọn họ. Thứ hắn ta cần không chỉ là Vô Lượng Thần Tinh mà còn cần cả một hậu đài, một hậu đài có thể cung cấp đủ tài nguyên cho bản thân hắn. Nói đơn giản hơn thì là hắn ta mong mình được sáu tộc lớn chọn trúng. Tất nhiên hắn ta biết quyết định này rất mạo hiểm, bởi vì sáu tộc lớn có lẽ vốn chẳng quan tâm sự sống chết của bọn họ. Có điều, thanh danh của Bích Tiêu ở Trụ Nguyên Giới từ trước đến giờ đều rất tốt, bởi vậy hắn ta muốn đánh cược một lần. Sự thật chứng minh, hắn ta đã cược đúng rồi! Hơn một trăm người có mặt ở đây cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Đa tạ tộc trưởng Bích Tiêu!” Trước đó bọn họ đã tuyệt vọng, còn bây giờ, Bích Tiêu lại cho bọn họ hy vọng mới.