Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8151
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đúng lúc này, bên trong miệng giếng tối om bỗng bùng nổ ra một luồng khí thế cực kỳ khủ ng bố. Ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bay ra, tóc dài xõa tung, giữa trán nàng ta cũng có một chữ "Vạn" kỳ lạ giống như người đàn ông áo đen kia. Không phải là một người! Hiện trường, sắc mặt đám người Thiên Yếm đều trở nên hết sức khó coi! Sau đó, một cô bé bỗng đi ra khỏi miệng giếng. Cô bé thắt một cái bím nhỏ, trong tay còn ôm một con búp bê vải không có mắt! Lại có thêm một người nữa! Thiên Yếm và Bích Tiêu thấy cảnh đó đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi! Tổng cộng ba người! Đằng xa, cô gái tóc dài kia liếc người đàn ông áo đen và Mộ Niệm Niệm, mặt mày lạnh lẽo như băng. Cô bé ngó Mộ Niệm Niệm, nhếch miệng cười: "Túi da kia đẹp đó, có thể làm thêm một bộ đồ nữa cho búp bê của ta!" Cô bé vừa nói xong bèn biến mất tại chỗ. Mộ Niệm Niệm đằng xa khẽ nhíu mày rồi bỗng quay phắt người lại chém xuống. Ầm! Một kiếm này chém xuống, cô bé kia lập tức bị đẩy lùi! Sau khi bị đẩy lùi, sắc mặt cô bé kia tức thì trở nên vặn vẹo. Song, cô bé cũng không có ra tay với Mộ Niệm Niệm nữa mà xoay người nhìn Diệp Huyên: "Vậy dùng da của ngươi làm đi!" Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến mất tại chỗ! Diệp Huyên thấy thế nheo mắt, cái thói gì đây? Đánh không lại kẻ mạnh bèn quay sang đánh ta? Diệp Huyên cũng không sợ, lập tức bước lên trước chém xuống một kiếm. Ầm! Một mảnh kiếm quang chợt nổ tung, Diệp Huyên trực tiếp bị đẩy lùi lại mấy ngàn trượng, còn cô bé kia lại sửng sốt! Bởi vì con búp bê vải trong tay cô bé đã bị một kiếm của Diệp Huyên chém làm đôi! Cô gái tóc dài bên cạnh thấy vậy hơi nhíu mày. Cô bé nhìn búp bê vải trong tay, cả người như mất hồn. Sau đó, cô bé bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Huyên, con ngươi đỏ tươi như máu hét: "A, a, a!" Cô bé hét xong bèn nhảy một cái xông thẳng đến chỗ Diệp Huyên! Diệp Huyên đằng xa cau mày: "Ngươi hét con khỉ chứ hét!" Hắn nói xong cũng biến mất tại chỗ, sau đó, một luồng kiếm quang chợt xỏ xuyên qua hiện trường. Ầm! Một mảnh ánh kiếm chói mắt chợt sáng lên, kế tiếp Diệp Huyên lập tức bị chấn lùi lại! Sau khi dừng lại, Diệp Huyên bèn nhíu mày. Bởi vì hắn vẫn cảm thấy không thích hợp!
Đúng lúc này, bên trong miệng giếng tối om bỗng bùng nổ ra một luồng khí thế cực kỳ khủ ng bố. Ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bay ra, tóc dài xõa tung, giữa trán nàng ta cũng có một chữ "Vạn" kỳ lạ giống như người đàn ông áo đen kia.
Không phải là một người!
Hiện trường, sắc mặt đám người Thiên Yếm đều trở nên hết sức khó coi!
Sau đó, một cô bé bỗng đi ra khỏi miệng giếng. Cô bé thắt một cái bím nhỏ, trong tay còn ôm một con búp bê vải không có mắt!
Lại có thêm một người nữa!
Thiên Yếm và Bích Tiêu thấy cảnh đó đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi!
Tổng cộng ba người!
Đằng xa, cô gái tóc dài kia liếc người đàn ông áo đen và Mộ Niệm Niệm, mặt mày lạnh lẽo như băng.
Cô bé ngó Mộ Niệm Niệm, nhếch miệng cười: "Túi da kia đẹp đó, có thể làm thêm một bộ đồ nữa cho búp bê của ta!"
Cô bé vừa nói xong bèn biến mất tại chỗ.
Mộ Niệm Niệm đằng xa khẽ nhíu mày rồi bỗng quay phắt người lại chém xuống.
Ầm!
Một kiếm này chém xuống, cô bé kia lập tức bị đẩy lùi!
Sau khi bị đẩy lùi, sắc mặt cô bé kia tức thì trở nên vặn vẹo. Song, cô bé cũng không có ra tay với Mộ Niệm Niệm nữa mà xoay người nhìn Diệp Huyên: "Vậy dùng da của ngươi làm đi!"
Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến mất tại chỗ!
Diệp Huyên thấy thế nheo mắt, cái thói gì đây? Đánh không lại kẻ mạnh bèn quay sang đánh ta?
Diệp Huyên cũng không sợ, lập tức bước lên trước chém xuống một kiếm.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang chợt nổ tung, Diệp Huyên trực tiếp bị đẩy lùi lại mấy ngàn trượng, còn cô bé kia lại sửng sốt!
Bởi vì con búp bê vải trong tay cô bé đã bị một kiếm của Diệp Huyên chém làm đôi!
Cô gái tóc dài bên cạnh thấy vậy hơi nhíu mày.
Cô bé nhìn búp bê vải trong tay, cả người như mất hồn. Sau đó, cô bé bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Huyên, con ngươi đỏ tươi như máu hét: "A, a, a!"
Cô bé hét xong bèn nhảy một cái xông thẳng đến chỗ Diệp Huyên!
Diệp Huyên đằng xa cau mày: "Ngươi hét con khỉ chứ hét!"
Hắn nói xong cũng biến mất tại chỗ, sau đó, một luồng kiếm quang chợt xỏ xuyên qua hiện trường.
Ầm!
Một mảnh ánh kiếm chói mắt chợt sáng lên, kế tiếp Diệp Huyên lập tức bị chấn lùi lại!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên bèn nhíu mày.
Bởi vì hắn vẫn cảm thấy không thích hợp!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đúng lúc này, bên trong miệng giếng tối om bỗng bùng nổ ra một luồng khí thế cực kỳ khủ ng bố. Ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bay ra, tóc dài xõa tung, giữa trán nàng ta cũng có một chữ "Vạn" kỳ lạ giống như người đàn ông áo đen kia. Không phải là một người! Hiện trường, sắc mặt đám người Thiên Yếm đều trở nên hết sức khó coi! Sau đó, một cô bé bỗng đi ra khỏi miệng giếng. Cô bé thắt một cái bím nhỏ, trong tay còn ôm một con búp bê vải không có mắt! Lại có thêm một người nữa! Thiên Yếm và Bích Tiêu thấy cảnh đó đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi! Tổng cộng ba người! Đằng xa, cô gái tóc dài kia liếc người đàn ông áo đen và Mộ Niệm Niệm, mặt mày lạnh lẽo như băng. Cô bé ngó Mộ Niệm Niệm, nhếch miệng cười: "Túi da kia đẹp đó, có thể làm thêm một bộ đồ nữa cho búp bê của ta!" Cô bé vừa nói xong bèn biến mất tại chỗ. Mộ Niệm Niệm đằng xa khẽ nhíu mày rồi bỗng quay phắt người lại chém xuống. Ầm! Một kiếm này chém xuống, cô bé kia lập tức bị đẩy lùi! Sau khi bị đẩy lùi, sắc mặt cô bé kia tức thì trở nên vặn vẹo. Song, cô bé cũng không có ra tay với Mộ Niệm Niệm nữa mà xoay người nhìn Diệp Huyên: "Vậy dùng da của ngươi làm đi!" Vừa dứt lời, cô bé lập tức biến mất tại chỗ! Diệp Huyên thấy thế nheo mắt, cái thói gì đây? Đánh không lại kẻ mạnh bèn quay sang đánh ta? Diệp Huyên cũng không sợ, lập tức bước lên trước chém xuống một kiếm. Ầm! Một mảnh kiếm quang chợt nổ tung, Diệp Huyên trực tiếp bị đẩy lùi lại mấy ngàn trượng, còn cô bé kia lại sửng sốt! Bởi vì con búp bê vải trong tay cô bé đã bị một kiếm của Diệp Huyên chém làm đôi! Cô gái tóc dài bên cạnh thấy vậy hơi nhíu mày. Cô bé nhìn búp bê vải trong tay, cả người như mất hồn. Sau đó, cô bé bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Huyên, con ngươi đỏ tươi như máu hét: "A, a, a!" Cô bé hét xong bèn nhảy một cái xông thẳng đến chỗ Diệp Huyên! Diệp Huyên đằng xa cau mày: "Ngươi hét con khỉ chứ hét!" Hắn nói xong cũng biến mất tại chỗ, sau đó, một luồng kiếm quang chợt xỏ xuyên qua hiện trường. Ầm! Một mảnh ánh kiếm chói mắt chợt sáng lên, kế tiếp Diệp Huyên lập tức bị chấn lùi lại! Sau khi dừng lại, Diệp Huyên bèn nhíu mày. Bởi vì hắn vẫn cảm thấy không thích hợp!