Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8153

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đằng xa, Mộ Niệm Niệm cũng cười: "Nên gọi ông là gì?"  Người đàn ông trung niên cười đáp: "Trước đây họ gọi ta là Cổ Đế!"  Cổ Đế!  Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu rồi cười: "Trên đời này vẫn còn có rất nhiều cao thủ!"  Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm: "Cô rất khá, ta còn thiếu một người hầu, nếu bằng lòng thì cô có thể thần phục ta!"  Mộ Niệm Niệm chớp chớp mắt: "Ông nghĩ nhiều quá rồi!"  Cổ Đế cười nói: "Vậy chết đi!"  Gã ta nói xong bỗng bước lên trước một bước, thời không xung quanh Mộ Niệm Niệm lập tức trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, chúng trực tiếp biến thành một cái không gian đỏ như máu!  Mộ Niệm Niệm híp mắt lại rồi rút kiếm ra chém xuống.  Vèo!  Một kiếm này chém xuống, không gian đỏ như máu kia lập tức rung lên nhưng lại chẳng hề hấn gì!  Mộ Niệm Niệm thấy vậy khẽ nhíu mày.  Bấy giờ, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất rồi chém thẳng lên không gian đỏ như máu kia.  Két!  Không gian đó rung lên rồi trực tiếp bị bổ ra!  Nó vẫn có thể hoàn toàn làm lơ không gian đỏ như máu ấy!  Cổ Đế bên kia giật mình, sau đó giơ tay phải chụp một cái, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bị một sức mạnh kh ủng bố bọc lấy. Thoáng chốc, nó đã xuất hiện trong tay Cổ Đế!  Diệp Huyên thầm hoảng sợ, định gọi kiếm Thanh Huyên về. Thế nhưng, hắn lại giật mình phát hiện mình đã không cảm giác được nó nữa!  Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên cười khen: "Kiếm tốt! Đặc biệt là mũi kiếm, có thể coi là thứ sắc bén nhất trên đời này!"  Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay cười: "Có chút thú vị!"  Diệp Huyên trầm giọng nói: "Các hạ, chúng ta không oán không thù..."  Cổ Đế bỗng lắc đầu: "Trước đó đúng là không oán không thù, nhưng giờ thì có! Chúng ta đợi lâu như vậy, cuối cùng mảnh vũ trụ này mới khôi phục nguyên khí nên sẽ không từ bỏ! Đương nhiên, còn có những sinh linh như các ngươi."  Diệp Huyên im lặng.  Cắn nuốt vũ trụ!  Đám người Cổ Đế này chuyên môn cắn nuốt vũ trụ và sinh linh để khiến mình mạnh hơn. Đây là một cách tu hành đặc biệt.  Coi toàn bộ vũ trụ như một trại nuôi heo!  Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng nói: "Chủ nhân, ta muốn xé nát hắn!"  Cô bé nói xong bèn xông thẳng về phía Diệp Huyên.  Diệp Huyên híp mắt lại nhưng không có ra tay, khi cô bé kia xông đến trước mặt thì hắn bỗng bước lên trước một bước. Thoáng chốc, một mảnh kiếm quang lập tức bao phủ lấy hắn và cô bé kia!  Phương Thốn Kiếm Vực!  

Đằng xa, Mộ Niệm Niệm cũng cười: "Nên gọi ông là gì?"  

Người đàn ông trung niên cười đáp: "Trước đây họ gọi ta là Cổ Đế!"  

Cổ Đế!  

Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu rồi cười: "Trên đời này vẫn còn có rất nhiều cao thủ!"  

Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm: "Cô rất khá, ta còn thiếu một người hầu, nếu bằng lòng thì cô có thể thần phục ta!"  

Mộ Niệm Niệm chớp chớp mắt: "Ông nghĩ nhiều quá rồi!"  

Cổ Đế cười nói: "Vậy chết đi!"  

Gã ta nói xong bỗng bước lên trước một bước, thời không xung quanh Mộ Niệm Niệm lập tức trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, chúng trực tiếp biến thành một cái không gian đỏ như máu!  

Mộ Niệm Niệm híp mắt lại rồi rút kiếm ra chém xuống.  

Vèo!  

Một kiếm này chém xuống, không gian đỏ như máu kia lập tức rung lên nhưng lại chẳng hề hấn gì!  

Mộ Niệm Niệm thấy vậy khẽ nhíu mày.  

Bấy giờ, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất rồi chém thẳng lên không gian đỏ như máu kia.  

Két!  

Không gian đó rung lên rồi trực tiếp bị bổ ra!  

Nó vẫn có thể hoàn toàn làm lơ không gian đỏ như máu ấy!  

Cổ Đế bên kia giật mình, sau đó giơ tay phải chụp một cái, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bị một sức mạnh kh ủng bố bọc lấy. Thoáng chốc, nó đã xuất hiện trong tay Cổ Đế!  

Diệp Huyên thầm hoảng sợ, định gọi kiếm Thanh Huyên về. Thế nhưng, hắn lại giật mình phát hiện mình đã không cảm giác được nó nữa!  

Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên cười khen: "Kiếm tốt! Đặc biệt là mũi kiếm, có thể coi là thứ sắc bén nhất trên đời này!"  

Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay cười: "Có chút thú vị!"  

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Các hạ, chúng ta không oán không thù..."  

Cổ Đế bỗng lắc đầu: "Trước đó đúng là không oán không thù, nhưng giờ thì có! Chúng ta đợi lâu như vậy, cuối cùng mảnh vũ trụ này mới khôi phục nguyên khí nên sẽ không từ bỏ! Đương nhiên, còn có những sinh linh như các ngươi."  

Diệp Huyên im lặng.  

Cắn nuốt vũ trụ!  

Đám người Cổ Đế này chuyên môn cắn nuốt vũ trụ và sinh linh để khiến mình mạnh hơn. Đây là một cách tu hành đặc biệt.  

Coi toàn bộ vũ trụ như một trại nuôi heo!  

Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng nói: "Chủ nhân, ta muốn xé nát hắn!"  

Cô bé nói xong bèn xông thẳng về phía Diệp Huyên.  

Diệp Huyên híp mắt lại nhưng không có ra tay, khi cô bé kia xông đến trước mặt thì hắn bỗng bước lên trước một bước. Thoáng chốc, một mảnh kiếm quang lập tức bao phủ lấy hắn và cô bé kia!  

Phương Thốn Kiếm Vực!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đằng xa, Mộ Niệm Niệm cũng cười: "Nên gọi ông là gì?"  Người đàn ông trung niên cười đáp: "Trước đây họ gọi ta là Cổ Đế!"  Cổ Đế!  Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu rồi cười: "Trên đời này vẫn còn có rất nhiều cao thủ!"  Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm: "Cô rất khá, ta còn thiếu một người hầu, nếu bằng lòng thì cô có thể thần phục ta!"  Mộ Niệm Niệm chớp chớp mắt: "Ông nghĩ nhiều quá rồi!"  Cổ Đế cười nói: "Vậy chết đi!"  Gã ta nói xong bỗng bước lên trước một bước, thời không xung quanh Mộ Niệm Niệm lập tức trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, chúng trực tiếp biến thành một cái không gian đỏ như máu!  Mộ Niệm Niệm híp mắt lại rồi rút kiếm ra chém xuống.  Vèo!  Một kiếm này chém xuống, không gian đỏ như máu kia lập tức rung lên nhưng lại chẳng hề hấn gì!  Mộ Niệm Niệm thấy vậy khẽ nhíu mày.  Bấy giờ, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất rồi chém thẳng lên không gian đỏ như máu kia.  Két!  Không gian đó rung lên rồi trực tiếp bị bổ ra!  Nó vẫn có thể hoàn toàn làm lơ không gian đỏ như máu ấy!  Cổ Đế bên kia giật mình, sau đó giơ tay phải chụp một cái, kiếm Thanh Huyên trực tiếp bị một sức mạnh kh ủng bố bọc lấy. Thoáng chốc, nó đã xuất hiện trong tay Cổ Đế!  Diệp Huyên thầm hoảng sợ, định gọi kiếm Thanh Huyên về. Thế nhưng, hắn lại giật mình phát hiện mình đã không cảm giác được nó nữa!  Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên cười khen: "Kiếm tốt! Đặc biệt là mũi kiếm, có thể coi là thứ sắc bén nhất trên đời này!"  Cổ Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay cười: "Có chút thú vị!"  Diệp Huyên trầm giọng nói: "Các hạ, chúng ta không oán không thù..."  Cổ Đế bỗng lắc đầu: "Trước đó đúng là không oán không thù, nhưng giờ thì có! Chúng ta đợi lâu như vậy, cuối cùng mảnh vũ trụ này mới khôi phục nguyên khí nên sẽ không từ bỏ! Đương nhiên, còn có những sinh linh như các ngươi."  Diệp Huyên im lặng.  Cắn nuốt vũ trụ!  Đám người Cổ Đế này chuyên môn cắn nuốt vũ trụ và sinh linh để khiến mình mạnh hơn. Đây là một cách tu hành đặc biệt.  Coi toàn bộ vũ trụ như một trại nuôi heo!  Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng nói: "Chủ nhân, ta muốn xé nát hắn!"  Cô bé nói xong bèn xông thẳng về phía Diệp Huyên.  Diệp Huyên híp mắt lại nhưng không có ra tay, khi cô bé kia xông đến trước mặt thì hắn bỗng bước lên trước một bước. Thoáng chốc, một mảnh kiếm quang lập tức bao phủ lấy hắn và cô bé kia!  Phương Thốn Kiếm Vực!  

Chương 8153