Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8159

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vẻ mặt Thiên Yếm dữ tợn, nàng ta ngẩng đầu nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, nói: “Tới đi”.  Nàng ta vừa dứt lời thì hai mắt đột nhiên biến thành màu trắng kỳ lạ. Tiếp đó, nàng ta nhún người nhảy lên, biến thành một luồng sáng trắng và phóng ra.  Uỳnh!  Bỗng chốc, thời không trong phạm vi mấy chục vạn trở lại liền sôi sục lên.  Diệp Huyên nhìn thấy cảnh đó thì giật mí mắt. Mẹ ơi, cô gái này cũng mạnh phết!  Phía đằng xa, ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ bất ngờ, gã ta nói: “Không ngờ ngươi lại thức tỉnh mắt trắng, thú vị thật”.  Gã ta vừa dứt lời thì liền kẹp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chỉ về trước.  Ầm.  Luồng sáng trắng đó liền bị chỉ của gã ta chặn lại, lúc này, Thiên Yếm trong luồng sáng trắng đột nhiên cầm giáo cổ, đâm mạnh xuống dưới.  Bụp!  Tiếng rách toạc đột nhiên vang lên sau cú đâm.  Cổ Đế bỗng kẹp hai ngón tay lại, kẹp chặt lấy cây giáo cổ.  Ánh mắt Thiên Yếm thoáng vẻ hung hãn, nàng ta xoay tay phải.  Ầm.  Bỗng dưng, thời không trong phạm vi mấy chục vạn dặm trở lại cháy lên.  Nhưng Cổ Đế thì lại đứng im không hề nhúc nhích.  Lúc này, hai ngón tay của Cổ Đế khẽ dùng lực.  Ầm.  Thanh giáo cổ liền nát vụn, Thiên Yếm văng ra xa, lúc nàng ta lùi về sau mấy trăm trượng thì liền có một cánh tay kéo lấy nàng ta.  Đấy là tay của Mộ Niệm Niệm.  Thiên Yếm liếc nhìn Mộ Niệm Niệm và không nói gì.  Mộ Niệm Niệm nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, mỉm cười, nói: “Thiết nghĩ nhất định ngươi rất cô đơn, cô đơn vô địch, đúng không?”  Ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ kỳ lạ, gã ta nói: “Phải thừa nhận rằng ta rất thích ngươi, ngươi không chỉ có thực lực mạnh mà còn rất thông minh”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta có quen một người, thực lực của người đó rất mạnh, ta nghĩ người đó có thể sẽ khiến ngươi rất hứng thú”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy sao?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu, nói: “Đúng vậy”.  Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm, nói: “Vậy ta cũng muốn gặp thử xem”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta dắt ngươi đi tìm người đó”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy thì làm phiền ngươi vậy”.  Lúc này, bỗng dưng Bích Tiêu ở bên cạnh nói: “Các hạ, có thể người này có ý đồ xấu”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vẻ mặt Thiên Yếm dữ tợn, nàng ta ngẩng đầu nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, nói: “Tới đi”.  Nàng ta vừa dứt lời thì hai mắt đột nhiên biến thành màu trắng kỳ lạ. Tiếp đó, nàng ta nhún người nhảy lên, biến thành một luồng sáng trắng và phóng ra.  Uỳnh!  Bỗng chốc, thời không trong phạm vi mấy chục vạn trở lại liền sôi sục lên.  Diệp Huyên nhìn thấy cảnh đó thì giật mí mắt. Mẹ ơi, cô gái này cũng mạnh phết!  Phía đằng xa, ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ bất ngờ, gã ta nói: “Không ngờ ngươi lại thức tỉnh mắt trắng, thú vị thật”.  Gã ta vừa dứt lời thì liền kẹp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chỉ về trước.  Ầm.  Luồng sáng trắng đó liền bị chỉ của gã ta chặn lại, lúc này, Thiên Yếm trong luồng sáng trắng đột nhiên cầm giáo cổ, đâm mạnh xuống dưới.  Bụp!  Tiếng rách toạc đột nhiên vang lên sau cú đâm.  Cổ Đế bỗng kẹp hai ngón tay lại, kẹp chặt lấy cây giáo cổ.  Ánh mắt Thiên Yếm thoáng vẻ hung hãn, nàng ta xoay tay phải.  Ầm.  Bỗng dưng, thời không trong phạm vi mấy chục vạn dặm trở lại cháy lên.  Nhưng Cổ Đế thì lại đứng im không hề nhúc nhích.  Lúc này, hai ngón tay của Cổ Đế khẽ dùng lực.  Ầm.  Thanh giáo cổ liền nát vụn, Thiên Yếm văng ra xa, lúc nàng ta lùi về sau mấy trăm trượng thì liền có một cánh tay kéo lấy nàng ta.  Đấy là tay của Mộ Niệm Niệm.  Thiên Yếm liếc nhìn Mộ Niệm Niệm và không nói gì.  Mộ Niệm Niệm nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, mỉm cười, nói: “Thiết nghĩ nhất định ngươi rất cô đơn, cô đơn vô địch, đúng không?”  Ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ kỳ lạ, gã ta nói: “Phải thừa nhận rằng ta rất thích ngươi, ngươi không chỉ có thực lực mạnh mà còn rất thông minh”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta có quen một người, thực lực của người đó rất mạnh, ta nghĩ người đó có thể sẽ khiến ngươi rất hứng thú”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy sao?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu, nói: “Đúng vậy”.  Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm, nói: “Vậy ta cũng muốn gặp thử xem”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta dắt ngươi đi tìm người đó”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy thì làm phiền ngươi vậy”.  Lúc này, bỗng dưng Bích Tiêu ở bên cạnh nói: “Các hạ, có thể người này có ý đồ xấu”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vẻ mặt Thiên Yếm dữ tợn, nàng ta ngẩng đầu nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, nói: “Tới đi”.  Nàng ta vừa dứt lời thì hai mắt đột nhiên biến thành màu trắng kỳ lạ. Tiếp đó, nàng ta nhún người nhảy lên, biến thành một luồng sáng trắng và phóng ra.  Uỳnh!  Bỗng chốc, thời không trong phạm vi mấy chục vạn trở lại liền sôi sục lên.  Diệp Huyên nhìn thấy cảnh đó thì giật mí mắt. Mẹ ơi, cô gái này cũng mạnh phết!  Phía đằng xa, ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ bất ngờ, gã ta nói: “Không ngờ ngươi lại thức tỉnh mắt trắng, thú vị thật”.  Gã ta vừa dứt lời thì liền kẹp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chỉ về trước.  Ầm.  Luồng sáng trắng đó liền bị chỉ của gã ta chặn lại, lúc này, Thiên Yếm trong luồng sáng trắng đột nhiên cầm giáo cổ, đâm mạnh xuống dưới.  Bụp!  Tiếng rách toạc đột nhiên vang lên sau cú đâm.  Cổ Đế bỗng kẹp hai ngón tay lại, kẹp chặt lấy cây giáo cổ.  Ánh mắt Thiên Yếm thoáng vẻ hung hãn, nàng ta xoay tay phải.  Ầm.  Bỗng dưng, thời không trong phạm vi mấy chục vạn dặm trở lại cháy lên.  Nhưng Cổ Đế thì lại đứng im không hề nhúc nhích.  Lúc này, hai ngón tay của Cổ Đế khẽ dùng lực.  Ầm.  Thanh giáo cổ liền nát vụn, Thiên Yếm văng ra xa, lúc nàng ta lùi về sau mấy trăm trượng thì liền có một cánh tay kéo lấy nàng ta.  Đấy là tay của Mộ Niệm Niệm.  Thiên Yếm liếc nhìn Mộ Niệm Niệm và không nói gì.  Mộ Niệm Niệm nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, mỉm cười, nói: “Thiết nghĩ nhất định ngươi rất cô đơn, cô đơn vô địch, đúng không?”  Ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ kỳ lạ, gã ta nói: “Phải thừa nhận rằng ta rất thích ngươi, ngươi không chỉ có thực lực mạnh mà còn rất thông minh”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta có quen một người, thực lực của người đó rất mạnh, ta nghĩ người đó có thể sẽ khiến ngươi rất hứng thú”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy sao?”  Mộ Niệm Niệm gật đầu, nói: “Đúng vậy”.  Cổ Đế nhìn Mộ Niệm Niệm, nói: “Vậy ta cũng muốn gặp thử xem”.  Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Ta dắt ngươi đi tìm người đó”.  Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vậy thì làm phiền ngươi vậy”.  Lúc này, bỗng dưng Bích Tiêu ở bên cạnh nói: “Các hạ, có thể người này có ý đồ xấu”. 

Chương 8159