Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8161
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đúng lúc này, cánh cửa ngôi nhà tranh bật mở, để một người phụ nữ bước ra. Bà ấy mặc váy dài đơn giản, tóc để xõa vai, trông điềm đạm thanh nhã. Diệp Huyên biết người này. Chính là Đinh cô nương. Bà ấy nhìn thấy Mộ Niệm Niệm thì thoáng ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đến. Mộ Niệm Niệm đi vào vườn, cười hỏi: “Không quấy rầy cô chứ?" Đinh cô nương liếc nhìn đám Cổ Đế đứng một bên, mỉm cười đáp: “Xin tự nhiên”. Bà đặt giỏ hoa trong tay xuống, quay sang Diệp Huyên: “Đến đây”. Diệp Huyên chần chừ một hồi mới bước đến, nghe Đinh cô nương hỏi: “Có hận cha ngươi không?" Hắn chớp mắt: “Không dám”. Đinh cô nương lắc đầu cười: “Không dám, nghĩa là trong lòng có hận”. Diệp Huyên không nói gì. Hắn không phải dạng không não như Tiểu Tháp mà cái gì cũng dám nói. Cha mà ra tay thì không phải chuyện đùa, đã vậy còn không thể trả thù lại. Cha đánh con còn không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Đinh cô nương bỗng vươn tay chỉ vào một cọng cỏ nhỏ gần đó: “Ngươi thấy nó không?" Diệp Huyên nhìn theo nhưng không hiểu ý. Đinh cô nương cười: “Nhánh cỏ này đã trải qua vô số bão táp mưa sa, không chỉ sống sót mà còn phát triển mãnh liệt”. Bà ấy lấy ra một đóa hoa xinh đẹp từ trong giỏ: “Đây là hoa mẫu đơn, đẹp đẽ nhưng chỉ có thể sống trong nhà ấm, sức sống thua xa một ngọn cỏ dại. Trước kia ta từng nói, quá khứ của cha ngươi rất khác với ngươi. Y từ bé không có cha, sống nương tựa cùng mẹ và muội muội, sau đó nãi nãi (bà nội) của ngươi cũng chết thảm... Y đã quá khổ cực, nhưng chính cái khổ đó mới tạo ra y”. Bà mỉm cười: “Có lẽ tiểu tử ngươi cho rằng mình đã khổ rồi, nhưng so với cha ngươi, cuộc đời ngươi chẳng khác gì gian lận”. Diệp Huyên không nói gì, trong lòng lại hỏi: “Tiểu Tháp, Đinh di đang gạt ta đúng không?" Tiểu Tháp im lặng một hồi mới đáp: “Cuộc đời chủ nhân quả thật rất gập ghềnh gian khổ, hơn nữa tính cách còn ương ngạnh hơn Tiểu chủ nhiều. Trông ngài ấy bây giờ hòa nhã dễ gần, ngày thường hi hi ha ha, đó là vì ngài ấy đã không còn đối thủ nữa. Chứ trước kia ngài ấy nếu không đánh nhau thì cũng đang chuẩn bị đánh nhau. Thiêu đốt thân xác hay linh hồn là chuyện bình thường như cơm bữa. Còn Tiểu chủ... Nói thật, tuy kẻ địch của người đều không bình thường cho lắm, nhưng bọn chúng cũng đâu phải do người đánh. Mỗi lần người chơi liều đến khi còn nửa cái mạng đều sẽ có người đến giúp...” Diệp Huyên cau mày: “Ngươi có ý gì? Đang bảo ta là con ông cháu cha à?" Tiểu Tháp: “Hỏi một câu làm cạn lời ghê... Chẳng lẽ không phải?" Diệp Huyên: “...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đúng lúc này, cánh cửa ngôi nhà tranh bật mở, để một người phụ nữ bước ra. Bà ấy mặc váy dài đơn giản, tóc để xõa vai, trông điềm đạm thanh nhã. Diệp Huyên biết người này. Chính là Đinh cô nương. Bà ấy nhìn thấy Mộ Niệm Niệm thì thoáng ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đến. Mộ Niệm Niệm đi vào vườn, cười hỏi: “Không quấy rầy cô chứ?" Đinh cô nương liếc nhìn đám Cổ Đế đứng một bên, mỉm cười đáp: “Xin tự nhiên”. Bà đặt giỏ hoa trong tay xuống, quay sang Diệp Huyên: “Đến đây”. Diệp Huyên chần chừ một hồi mới bước đến, nghe Đinh cô nương hỏi: “Có hận cha ngươi không?" Hắn chớp mắt: “Không dám”. Đinh cô nương lắc đầu cười: “Không dám, nghĩa là trong lòng có hận”. Diệp Huyên không nói gì. Hắn không phải dạng không não như Tiểu Tháp mà cái gì cũng dám nói. Cha mà ra tay thì không phải chuyện đùa, đã vậy còn không thể trả thù lại. Cha đánh con còn không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Đinh cô nương bỗng vươn tay chỉ vào một cọng cỏ nhỏ gần đó: “Ngươi thấy nó không?" Diệp Huyên nhìn theo nhưng không hiểu ý. Đinh cô nương cười: “Nhánh cỏ này đã trải qua vô số bão táp mưa sa, không chỉ sống sót mà còn phát triển mãnh liệt”. Bà ấy lấy ra một đóa hoa xinh đẹp từ trong giỏ: “Đây là hoa mẫu đơn, đẹp đẽ nhưng chỉ có thể sống trong nhà ấm, sức sống thua xa một ngọn cỏ dại. Trước kia ta từng nói, quá khứ của cha ngươi rất khác với ngươi. Y từ bé không có cha, sống nương tựa cùng mẹ và muội muội, sau đó nãi nãi (bà nội) của ngươi cũng chết thảm... Y đã quá khổ cực, nhưng chính cái khổ đó mới tạo ra y”. Bà mỉm cười: “Có lẽ tiểu tử ngươi cho rằng mình đã khổ rồi, nhưng so với cha ngươi, cuộc đời ngươi chẳng khác gì gian lận”. Diệp Huyên không nói gì, trong lòng lại hỏi: “Tiểu Tháp, Đinh di đang gạt ta đúng không?" Tiểu Tháp im lặng một hồi mới đáp: “Cuộc đời chủ nhân quả thật rất gập ghềnh gian khổ, hơn nữa tính cách còn ương ngạnh hơn Tiểu chủ nhiều. Trông ngài ấy bây giờ hòa nhã dễ gần, ngày thường hi hi ha ha, đó là vì ngài ấy đã không còn đối thủ nữa. Chứ trước kia ngài ấy nếu không đánh nhau thì cũng đang chuẩn bị đánh nhau. Thiêu đốt thân xác hay linh hồn là chuyện bình thường như cơm bữa. Còn Tiểu chủ... Nói thật, tuy kẻ địch của người đều không bình thường cho lắm, nhưng bọn chúng cũng đâu phải do người đánh. Mỗi lần người chơi liều đến khi còn nửa cái mạng đều sẽ có người đến giúp...” Diệp Huyên cau mày: “Ngươi có ý gì? Đang bảo ta là con ông cháu cha à?" Tiểu Tháp: “Hỏi một câu làm cạn lời ghê... Chẳng lẽ không phải?" Diệp Huyên: “...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đúng lúc này, cánh cửa ngôi nhà tranh bật mở, để một người phụ nữ bước ra. Bà ấy mặc váy dài đơn giản, tóc để xõa vai, trông điềm đạm thanh nhã. Diệp Huyên biết người này. Chính là Đinh cô nương. Bà ấy nhìn thấy Mộ Niệm Niệm thì thoáng ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đến. Mộ Niệm Niệm đi vào vườn, cười hỏi: “Không quấy rầy cô chứ?" Đinh cô nương liếc nhìn đám Cổ Đế đứng một bên, mỉm cười đáp: “Xin tự nhiên”. Bà đặt giỏ hoa trong tay xuống, quay sang Diệp Huyên: “Đến đây”. Diệp Huyên chần chừ một hồi mới bước đến, nghe Đinh cô nương hỏi: “Có hận cha ngươi không?" Hắn chớp mắt: “Không dám”. Đinh cô nương lắc đầu cười: “Không dám, nghĩa là trong lòng có hận”. Diệp Huyên không nói gì. Hắn không phải dạng không não như Tiểu Tháp mà cái gì cũng dám nói. Cha mà ra tay thì không phải chuyện đùa, đã vậy còn không thể trả thù lại. Cha đánh con còn không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Đinh cô nương bỗng vươn tay chỉ vào một cọng cỏ nhỏ gần đó: “Ngươi thấy nó không?" Diệp Huyên nhìn theo nhưng không hiểu ý. Đinh cô nương cười: “Nhánh cỏ này đã trải qua vô số bão táp mưa sa, không chỉ sống sót mà còn phát triển mãnh liệt”. Bà ấy lấy ra một đóa hoa xinh đẹp từ trong giỏ: “Đây là hoa mẫu đơn, đẹp đẽ nhưng chỉ có thể sống trong nhà ấm, sức sống thua xa một ngọn cỏ dại. Trước kia ta từng nói, quá khứ của cha ngươi rất khác với ngươi. Y từ bé không có cha, sống nương tựa cùng mẹ và muội muội, sau đó nãi nãi (bà nội) của ngươi cũng chết thảm... Y đã quá khổ cực, nhưng chính cái khổ đó mới tạo ra y”. Bà mỉm cười: “Có lẽ tiểu tử ngươi cho rằng mình đã khổ rồi, nhưng so với cha ngươi, cuộc đời ngươi chẳng khác gì gian lận”. Diệp Huyên không nói gì, trong lòng lại hỏi: “Tiểu Tháp, Đinh di đang gạt ta đúng không?" Tiểu Tháp im lặng một hồi mới đáp: “Cuộc đời chủ nhân quả thật rất gập ghềnh gian khổ, hơn nữa tính cách còn ương ngạnh hơn Tiểu chủ nhiều. Trông ngài ấy bây giờ hòa nhã dễ gần, ngày thường hi hi ha ha, đó là vì ngài ấy đã không còn đối thủ nữa. Chứ trước kia ngài ấy nếu không đánh nhau thì cũng đang chuẩn bị đánh nhau. Thiêu đốt thân xác hay linh hồn là chuyện bình thường như cơm bữa. Còn Tiểu chủ... Nói thật, tuy kẻ địch của người đều không bình thường cho lắm, nhưng bọn chúng cũng đâu phải do người đánh. Mỗi lần người chơi liều đến khi còn nửa cái mạng đều sẽ có người đến giúp...” Diệp Huyên cau mày: “Ngươi có ý gì? Đang bảo ta là con ông cháu cha à?" Tiểu Tháp: “Hỏi một câu làm cạn lời ghê... Chẳng lẽ không phải?" Diệp Huyên: “...”