Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8163

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời không ở chân trời nứt toác ra khi một tia kiếm quang thẳng tắp lao xuống, để lộ thân hình một người đàn ông áo xanh.  Nháy mắt đã đến rồi!  Khóe miệng Diệp Huyên không khỏi giật giật khi thấy cảnh này. Xem ra địa vị của Đinh di trong lòng cha cũng cao phết.  Gọi một cái là đến liền.  Thấy người đàn ông áo xanh xuất hiện, Cổ Đế nheo mắt lại.  Bích Tiêu thì nhíu mày.  Cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng.  Nhưng điều khiến bà ta cảm thấy hoài nghi là vì sao người đến lại không phải cô gái váy trắng?  Người đàn ông áo xanh đi đến trước Đinh cô nương, mỉm cười hỏi: “Không sao chứ?"Bà lắc đầu: “Ta không sao”.  Y lại quay sang Diệp Huyên: “Con cũng ở đây à?"  Diệp Huyên câm nín. Cứ tưởng cha không thấy con luôn rồi chứ.  Tiểu Tháp bỗng bay ra đến trước mặt người đàn ông áo xanh: “Chủ nhân! Ban nãy con ranh kia mắng nữ chủ nhân đó!"  Diệp Huyên đen mặt. Má, bây giờ còn biết đi mách lẻo nữa!  Lời của Tiểu Tháp khiến đôi mắt người đàn ông áo xanh nheo lại, nhìn con nhóc ôm búp bê: “Nó mắng nàng sao Thược Dược?"  Đinh Thược Dược khẽ cười: “Trẻ con mà, không hiểu chuyện là bình thường”.  Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng lặp lại: “Không hiểu chuyện?"  Con nhóc lạnh lùng nhìn người đàn ông áo xanh: “Ta mắng mụ thì sao? Mi cắn ta chắc?"  Người đàn ông áo xanh ngẩn ra: “Phách lối dữ?"  Con nhóc toan mở miệng thì đã bị một thanh kiếm bất thình lình đâm xuyên yết hầu.  Ầm!  Thân thể nó bị đóng đinh tại chỗ, máu tươi ọc ra từ mồm, không cách nào nói chyện.  Cảnh tượng này khiến những người khác biến sắc.  Một tia nghiêm trọng hiếm thấy xuất hiện trong mắt Cổ Đế khi nhìn người đàn ông áo xanh.  Sắc mặt Bích Tiêu trở nên khó coi.  Người đàn ông áo xanh nhìn con nhóc cười khẩy: “Thế thôi à?"  Mọi người: “...”  Con nhóc quắc mắt trừng lại, đang muốn cựa quậy thì phát hiện mình không nhúc nhích được.  Cổ Đế bỗng lên tiếng: “Các hạ chỉ biết ức hiếp con trẻ thôi sao?"  Người đàn ông áo xanh quay lại nhìn gã, khẽ ngoắc ngón tay. Thanh kiếm trong vỏ bất ngờ bay ra khiến đồng tử Cổ Đế rụt lại. Gã bước về trước, tung cú đấm ra.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời không ở chân trời nứt toác ra khi một tia kiếm quang thẳng tắp lao xuống, để lộ thân hình một người đàn ông áo xanh.  

Nháy mắt đã đến rồi!  

Khóe miệng Diệp Huyên không khỏi giật giật khi thấy cảnh này. Xem ra địa vị của Đinh di trong lòng cha cũng cao phết.  

Gọi một cái là đến liền.  

Thấy người đàn ông áo xanh xuất hiện, Cổ Đế nheo mắt lại.  

Bích Tiêu thì nhíu mày.  

Cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng.  

Nhưng điều khiến bà ta cảm thấy hoài nghi là vì sao người đến lại không phải cô gái váy trắng?  

Người đàn ông áo xanh đi đến trước Đinh cô nương, mỉm cười hỏi: “Không sao chứ?"

Bà lắc đầu: “Ta không sao”.  

Y lại quay sang Diệp Huyên: “Con cũng ở đây à?"  

Diệp Huyên câm nín. Cứ tưởng cha không thấy con luôn rồi chứ.  

Tiểu Tháp bỗng bay ra đến trước mặt người đàn ông áo xanh: “Chủ nhân! Ban nãy con ranh kia mắng nữ chủ nhân đó!"  

Diệp Huyên đen mặt. Má, bây giờ còn biết đi mách lẻo nữa!  

Lời của Tiểu Tháp khiến đôi mắt người đàn ông áo xanh nheo lại, nhìn con nhóc ôm búp bê: “Nó mắng nàng sao Thược Dược?"  

Đinh Thược Dược khẽ cười: “Trẻ con mà, không hiểu chuyện là bình thường”.  

Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng lặp lại: “Không hiểu chuyện?"  

Con nhóc lạnh lùng nhìn người đàn ông áo xanh: “Ta mắng mụ thì sao? Mi cắn ta chắc?"  

Người đàn ông áo xanh ngẩn ra: “Phách lối dữ?"  

Con nhóc toan mở miệng thì đã bị một thanh kiếm bất thình lình đâm xuyên yết hầu.  

Ầm!  

Thân thể nó bị đóng đinh tại chỗ, máu tươi ọc ra từ mồm, không cách nào nói chyện.  

Cảnh tượng này khiến những người khác biến sắc.  

Một tia nghiêm trọng hiếm thấy xuất hiện trong mắt Cổ Đế khi nhìn người đàn ông áo xanh.  

Sắc mặt Bích Tiêu trở nên khó coi.  

Người đàn ông áo xanh nhìn con nhóc cười khẩy: “Thế thôi à?"  

Mọi người: “...”  

Con nhóc quắc mắt trừng lại, đang muốn cựa quậy thì phát hiện mình không nhúc nhích được.  

Cổ Đế bỗng lên tiếng: “Các hạ chỉ biết ức hiếp con trẻ thôi sao?"  

Người đàn ông áo xanh quay lại nhìn gã, khẽ ngoắc ngón tay. Thanh kiếm trong vỏ bất ngờ bay ra khiến đồng tử Cổ Đế rụt lại. Gã bước về trước, tung cú đấm ra.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời không ở chân trời nứt toác ra khi một tia kiếm quang thẳng tắp lao xuống, để lộ thân hình một người đàn ông áo xanh.  Nháy mắt đã đến rồi!  Khóe miệng Diệp Huyên không khỏi giật giật khi thấy cảnh này. Xem ra địa vị của Đinh di trong lòng cha cũng cao phết.  Gọi một cái là đến liền.  Thấy người đàn ông áo xanh xuất hiện, Cổ Đế nheo mắt lại.  Bích Tiêu thì nhíu mày.  Cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng.  Nhưng điều khiến bà ta cảm thấy hoài nghi là vì sao người đến lại không phải cô gái váy trắng?  Người đàn ông áo xanh đi đến trước Đinh cô nương, mỉm cười hỏi: “Không sao chứ?"Bà lắc đầu: “Ta không sao”.  Y lại quay sang Diệp Huyên: “Con cũng ở đây à?"  Diệp Huyên câm nín. Cứ tưởng cha không thấy con luôn rồi chứ.  Tiểu Tháp bỗng bay ra đến trước mặt người đàn ông áo xanh: “Chủ nhân! Ban nãy con ranh kia mắng nữ chủ nhân đó!"  Diệp Huyên đen mặt. Má, bây giờ còn biết đi mách lẻo nữa!  Lời của Tiểu Tháp khiến đôi mắt người đàn ông áo xanh nheo lại, nhìn con nhóc ôm búp bê: “Nó mắng nàng sao Thược Dược?"  Đinh Thược Dược khẽ cười: “Trẻ con mà, không hiểu chuyện là bình thường”.  Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng lặp lại: “Không hiểu chuyện?"  Con nhóc lạnh lùng nhìn người đàn ông áo xanh: “Ta mắng mụ thì sao? Mi cắn ta chắc?"  Người đàn ông áo xanh ngẩn ra: “Phách lối dữ?"  Con nhóc toan mở miệng thì đã bị một thanh kiếm bất thình lình đâm xuyên yết hầu.  Ầm!  Thân thể nó bị đóng đinh tại chỗ, máu tươi ọc ra từ mồm, không cách nào nói chyện.  Cảnh tượng này khiến những người khác biến sắc.  Một tia nghiêm trọng hiếm thấy xuất hiện trong mắt Cổ Đế khi nhìn người đàn ông áo xanh.  Sắc mặt Bích Tiêu trở nên khó coi.  Người đàn ông áo xanh nhìn con nhóc cười khẩy: “Thế thôi à?"  Mọi người: “...”  Con nhóc quắc mắt trừng lại, đang muốn cựa quậy thì phát hiện mình không nhúc nhích được.  Cổ Đế bỗng lên tiếng: “Các hạ chỉ biết ức hiếp con trẻ thôi sao?"  Người đàn ông áo xanh quay lại nhìn gã, khẽ ngoắc ngón tay. Thanh kiếm trong vỏ bất ngờ bay ra khiến đồng tử Cổ Đế rụt lại. Gã bước về trước, tung cú đấm ra.  

Chương 8163