Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8180

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp: “Thật ra từ đầu Tiểu chủ đã lợi hại rồi, nhất là lúc ở Thanh Thành. Tuy rằng khi ấy ta chưa đi theo người, nhưng ta biết người dám liều, dám đánh, cái gì cũng tự dựa vào bản thân. Kể từ khi biết được Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân... người mới bước lên con đường con ông cháu cha không lối về. Hầy, đúng là tạo hóa trêu ngươi, nếu Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân không ra mặt giúp đỡ...”  Nó bỗng dừng lại: “Không đúng, không có chỗ dựa thì người đã toi mạng từ lâu rồi”.  Diệp Huyên: “...”  Tiểu Tháp: “Thôi Tiểu chủ tu luyện tiếp đi, ta thì không đâu. Lần sau có gặp Thiên Mệnh tỷ, ta sẽ nhờ tỷ ấy cải tạo, không gia tăng chức năng nữa mà tăng thêm sức mạnh cho ta, để ta có thể kiêu ngạo ngang ngược. Không làm gì cũng thắng sướng lắm, ta không muốn cố gắng nữa”.  Mặt Diệp Huyên đen như đáy nồi.  Tiểu Tháp, mi xong đời rồi!  Kể từ khi được Thanh Nhi chỉnh sửa, nó không chỉ ngạo mạn ra mặt mà còn thích cảm giác không làm gì cũng thắng.  Hắn bèn làm ngơ nó, tiếp tục tìm hiểu.  Hiện đã có phương hướng rồi.  Đó chính là vô địch.  Hắn chỉ cần đi theo hướng này, có thể vô địch thật hay không cũng không quan trọng, ít nhất cũng phải có cái khí thế của kẻ vô địch.  Khí thế!  Diệp Huyên lại bắt được một điểm mấu chốt.  Một năm sau, hắn đi đến một vùng mây trắng, nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra, dùng ngón cái tay trái khẽ ngoắc. Kiếm vừa rời vỏ được một tấc, đã có một luồng kiếm thế hùng hậu ùa ra từ người hắn. Chỉ trong phút chốc, tầng mây kéo dài mấy vạn dặm đã biến mất.  Đây là khí thế!  Không chỉ vậy, còn có cả kiếm thế!  Chúng toát ra từ người hắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.  Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, người... cũng hay phết đấy”.  Diệp Huyên: “Khí thế chính là hướng đi kế tiếp của ta”.  Hắn đã có chút hoang mang khi vào khuyên của Thanh Nhi.  Con đường kế tiếp phải đi thế nào?  Đây là điều hắn vẫn luôn suy nghĩ.  Vòng của Thanh Nhi là vô hạn, hắn lại không hiểu biết về thực lực lẫn Đại đạo của nàng, đã vậy còn là người đầu tiên chọn vào vòng, vì vậy vẫn luôn như rắn mất đầu.  Nhưng may quá, hắn đã tìm được phương hướng rồi.  Đó chính là khí thế.  Ta có thể không vô địch, nhưng ta phải có khí thế, hoặc nói đúng hơn là dũng khí.  Kẻ địch rất mạnh, ta có lẽ không thắng được, nhưng ta vẫn dám đánh, vẫn dám rút kiếm ra.  Thắng bại là một chuyện, dám đánh hay không là chuyện khác. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp: “Thật ra từ đầu Tiểu chủ đã lợi hại rồi, nhất là lúc ở Thanh Thành. Tuy rằng khi ấy ta chưa đi theo người, nhưng ta biết người dám liều, dám đánh, cái gì cũng tự dựa vào bản thân. Kể từ khi biết được Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân... người mới bước lên con đường con ông cháu cha không lối về. Hầy, đúng là tạo hóa trêu ngươi, nếu Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân không ra mặt giúp đỡ...”  Nó bỗng dừng lại: “Không đúng, không có chỗ dựa thì người đã toi mạng từ lâu rồi”.  Diệp Huyên: “...”  Tiểu Tháp: “Thôi Tiểu chủ tu luyện tiếp đi, ta thì không đâu. Lần sau có gặp Thiên Mệnh tỷ, ta sẽ nhờ tỷ ấy cải tạo, không gia tăng chức năng nữa mà tăng thêm sức mạnh cho ta, để ta có thể kiêu ngạo ngang ngược. Không làm gì cũng thắng sướng lắm, ta không muốn cố gắng nữa”.  Mặt Diệp Huyên đen như đáy nồi.  Tiểu Tháp, mi xong đời rồi!  Kể từ khi được Thanh Nhi chỉnh sửa, nó không chỉ ngạo mạn ra mặt mà còn thích cảm giác không làm gì cũng thắng.  Hắn bèn làm ngơ nó, tiếp tục tìm hiểu.  Hiện đã có phương hướng rồi.  Đó chính là vô địch.  Hắn chỉ cần đi theo hướng này, có thể vô địch thật hay không cũng không quan trọng, ít nhất cũng phải có cái khí thế của kẻ vô địch.  Khí thế!  Diệp Huyên lại bắt được một điểm mấu chốt.  Một năm sau, hắn đi đến một vùng mây trắng, nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra, dùng ngón cái tay trái khẽ ngoắc. Kiếm vừa rời vỏ được một tấc, đã có một luồng kiếm thế hùng hậu ùa ra từ người hắn. Chỉ trong phút chốc, tầng mây kéo dài mấy vạn dặm đã biến mất.  Đây là khí thế!  Không chỉ vậy, còn có cả kiếm thế!  Chúng toát ra từ người hắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.  Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, người... cũng hay phết đấy”.  Diệp Huyên: “Khí thế chính là hướng đi kế tiếp của ta”.  Hắn đã có chút hoang mang khi vào khuyên của Thanh Nhi.  Con đường kế tiếp phải đi thế nào?  Đây là điều hắn vẫn luôn suy nghĩ.  Vòng của Thanh Nhi là vô hạn, hắn lại không hiểu biết về thực lực lẫn Đại đạo của nàng, đã vậy còn là người đầu tiên chọn vào vòng, vì vậy vẫn luôn như rắn mất đầu.  Nhưng may quá, hắn đã tìm được phương hướng rồi.  Đó chính là khí thế.  Ta có thể không vô địch, nhưng ta phải có khí thế, hoặc nói đúng hơn là dũng khí.  Kẻ địch rất mạnh, ta có lẽ không thắng được, nhưng ta vẫn dám đánh, vẫn dám rút kiếm ra.  Thắng bại là một chuyện, dám đánh hay không là chuyện khác. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp: “Thật ra từ đầu Tiểu chủ đã lợi hại rồi, nhất là lúc ở Thanh Thành. Tuy rằng khi ấy ta chưa đi theo người, nhưng ta biết người dám liều, dám đánh, cái gì cũng tự dựa vào bản thân. Kể từ khi biết được Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân... người mới bước lên con đường con ông cháu cha không lối về. Hầy, đúng là tạo hóa trêu ngươi, nếu Thiên Mệnh tỷ và chủ nhân không ra mặt giúp đỡ...”  Nó bỗng dừng lại: “Không đúng, không có chỗ dựa thì người đã toi mạng từ lâu rồi”.  Diệp Huyên: “...”  Tiểu Tháp: “Thôi Tiểu chủ tu luyện tiếp đi, ta thì không đâu. Lần sau có gặp Thiên Mệnh tỷ, ta sẽ nhờ tỷ ấy cải tạo, không gia tăng chức năng nữa mà tăng thêm sức mạnh cho ta, để ta có thể kiêu ngạo ngang ngược. Không làm gì cũng thắng sướng lắm, ta không muốn cố gắng nữa”.  Mặt Diệp Huyên đen như đáy nồi.  Tiểu Tháp, mi xong đời rồi!  Kể từ khi được Thanh Nhi chỉnh sửa, nó không chỉ ngạo mạn ra mặt mà còn thích cảm giác không làm gì cũng thắng.  Hắn bèn làm ngơ nó, tiếp tục tìm hiểu.  Hiện đã có phương hướng rồi.  Đó chính là vô địch.  Hắn chỉ cần đi theo hướng này, có thể vô địch thật hay không cũng không quan trọng, ít nhất cũng phải có cái khí thế của kẻ vô địch.  Khí thế!  Diệp Huyên lại bắt được một điểm mấu chốt.  Một năm sau, hắn đi đến một vùng mây trắng, nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra, dùng ngón cái tay trái khẽ ngoắc. Kiếm vừa rời vỏ được một tấc, đã có một luồng kiếm thế hùng hậu ùa ra từ người hắn. Chỉ trong phút chốc, tầng mây kéo dài mấy vạn dặm đã biến mất.  Đây là khí thế!  Không chỉ vậy, còn có cả kiếm thế!  Chúng toát ra từ người hắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.  Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, người... cũng hay phết đấy”.  Diệp Huyên: “Khí thế chính là hướng đi kế tiếp của ta”.  Hắn đã có chút hoang mang khi vào khuyên của Thanh Nhi.  Con đường kế tiếp phải đi thế nào?  Đây là điều hắn vẫn luôn suy nghĩ.  Vòng của Thanh Nhi là vô hạn, hắn lại không hiểu biết về thực lực lẫn Đại đạo của nàng, đã vậy còn là người đầu tiên chọn vào vòng, vì vậy vẫn luôn như rắn mất đầu.  Nhưng may quá, hắn đã tìm được phương hướng rồi.  Đó chính là khí thế.  Ta có thể không vô địch, nhưng ta phải có khí thế, hoặc nói đúng hơn là dũng khí.  Kẻ địch rất mạnh, ta có lẽ không thắng được, nhưng ta vẫn dám đánh, vẫn dám rút kiếm ra.  Thắng bại là một chuyện, dám đánh hay không là chuyện khác. 

Chương 8180