Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8248
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên: “Ta có thể sao?” Khâu trưởng lão cười: “Thử xem”. Diệp Huyên cong môi: “Thử thì thử”. Ba vị trưởng lão lui lại hơn nghìn trượng. Diệp Huyên nhắm mắt, ấn ngón cái tay trái lên chuôi kiếm, vận sức chờ rút. Bỗng nhiên, ba vị trưởng lão biến mất. Gần như cùng lúc, ngón tay Diệp Huyên búng ra. Xoẹt! Một thanh kiếm phá không lao ra. Gần như trong cùng khoảnh khắc, thanh kiếm thứ hai bay ra, sau đó là thanh thứ ba.Ba thanh kiếm chỉ trong một ý niệm! Đều mang theo kiếm thế và khí thế của hắn. Ầm ầm ầm! Ba luồng kiếm quang nổ tung nơi xa khiến ba vị trưởng lão thối lui hơn mười nghìn trượng. Diệp Huyên không khỏi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong khi đối đầu với họ. Nơi xa, Khâu trưởng lão nhìn vết cắt sâu hoắm trên tay phải mình. Nếu đường kiếm ban nãy mạnh hơn một chút nữa thì ông ta đã mất tay rồi. Khâu trưởng lão cười nói: “Tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa, đúng không?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Tốc độ của Sát Na Sinh Tử Nhất Kiếm chưa đạt đến giới hạn của hắn, vẫn còn có thể nhanh hơn. Thần trưởng lão nói: “Lần nữa”. Diệp Huyên gật đầu: “Được!” Nói xong, một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ kiếm. Diệp Huyên không thể đưa ba vị trưởng lão vào Tiểu Tháp để luyện tập thực chiến, bởi e rằng thế giới bên trong không chịu nổi sức mạnh của họ. Nhưng bây giờ đã không sao nữa. Bởi vì hắn không còn lệ thuộc quá nhiều vào kiếm Thanh Huyên, Huyết Mạch Chi Lực và Tiểu Tháp nữa. Ba tháng sau. Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong thế giới hư vô, trước mắt là ba vị trưởng lão. Một hồi sau hắn đứng lên, giương mắt nhìn họ. Một khắc sau, họ biến mất tại chỗ, mà Diệp Huyên cũng khẽ khàng búng ngón cái. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Sáu tia kiếm quang lóe lên. Ầm ầm ầm! Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, ba người kia bị đánh bay đi mấy vạn trượng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên: “Ta có thể sao?” Khâu trưởng lão cười: “Thử xem”. Diệp Huyên cong môi: “Thử thì thử”. Ba vị trưởng lão lui lại hơn nghìn trượng. Diệp Huyên nhắm mắt, ấn ngón cái tay trái lên chuôi kiếm, vận sức chờ rút. Bỗng nhiên, ba vị trưởng lão biến mất. Gần như cùng lúc, ngón tay Diệp Huyên búng ra. Xoẹt! Một thanh kiếm phá không lao ra. Gần như trong cùng khoảnh khắc, thanh kiếm thứ hai bay ra, sau đó là thanh thứ ba.Ba thanh kiếm chỉ trong một ý niệm! Đều mang theo kiếm thế và khí thế của hắn. Ầm ầm ầm! Ba luồng kiếm quang nổ tung nơi xa khiến ba vị trưởng lão thối lui hơn mười nghìn trượng. Diệp Huyên không khỏi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong khi đối đầu với họ. Nơi xa, Khâu trưởng lão nhìn vết cắt sâu hoắm trên tay phải mình. Nếu đường kiếm ban nãy mạnh hơn một chút nữa thì ông ta đã mất tay rồi. Khâu trưởng lão cười nói: “Tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa, đúng không?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Tốc độ của Sát Na Sinh Tử Nhất Kiếm chưa đạt đến giới hạn của hắn, vẫn còn có thể nhanh hơn. Thần trưởng lão nói: “Lần nữa”. Diệp Huyên gật đầu: “Được!” Nói xong, một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ kiếm. Diệp Huyên không thể đưa ba vị trưởng lão vào Tiểu Tháp để luyện tập thực chiến, bởi e rằng thế giới bên trong không chịu nổi sức mạnh của họ. Nhưng bây giờ đã không sao nữa. Bởi vì hắn không còn lệ thuộc quá nhiều vào kiếm Thanh Huyên, Huyết Mạch Chi Lực và Tiểu Tháp nữa. Ba tháng sau. Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong thế giới hư vô, trước mắt là ba vị trưởng lão. Một hồi sau hắn đứng lên, giương mắt nhìn họ. Một khắc sau, họ biến mất tại chỗ, mà Diệp Huyên cũng khẽ khàng búng ngón cái. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Sáu tia kiếm quang lóe lên. Ầm ầm ầm! Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, ba người kia bị đánh bay đi mấy vạn trượng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên: “Ta có thể sao?” Khâu trưởng lão cười: “Thử xem”. Diệp Huyên cong môi: “Thử thì thử”. Ba vị trưởng lão lui lại hơn nghìn trượng. Diệp Huyên nhắm mắt, ấn ngón cái tay trái lên chuôi kiếm, vận sức chờ rút. Bỗng nhiên, ba vị trưởng lão biến mất. Gần như cùng lúc, ngón tay Diệp Huyên búng ra. Xoẹt! Một thanh kiếm phá không lao ra. Gần như trong cùng khoảnh khắc, thanh kiếm thứ hai bay ra, sau đó là thanh thứ ba.Ba thanh kiếm chỉ trong một ý niệm! Đều mang theo kiếm thế và khí thế của hắn. Ầm ầm ầm! Ba luồng kiếm quang nổ tung nơi xa khiến ba vị trưởng lão thối lui hơn mười nghìn trượng. Diệp Huyên không khỏi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong khi đối đầu với họ. Nơi xa, Khâu trưởng lão nhìn vết cắt sâu hoắm trên tay phải mình. Nếu đường kiếm ban nãy mạnh hơn một chút nữa thì ông ta đã mất tay rồi. Khâu trưởng lão cười nói: “Tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa, đúng không?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”. Tốc độ của Sát Na Sinh Tử Nhất Kiếm chưa đạt đến giới hạn của hắn, vẫn còn có thể nhanh hơn. Thần trưởng lão nói: “Lần nữa”. Diệp Huyên gật đầu: “Được!” Nói xong, một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ kiếm. Diệp Huyên không thể đưa ba vị trưởng lão vào Tiểu Tháp để luyện tập thực chiến, bởi e rằng thế giới bên trong không chịu nổi sức mạnh của họ. Nhưng bây giờ đã không sao nữa. Bởi vì hắn không còn lệ thuộc quá nhiều vào kiếm Thanh Huyên, Huyết Mạch Chi Lực và Tiểu Tháp nữa. Ba tháng sau. Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong thế giới hư vô, trước mắt là ba vị trưởng lão. Một hồi sau hắn đứng lên, giương mắt nhìn họ. Một khắc sau, họ biến mất tại chỗ, mà Diệp Huyên cũng khẽ khàng búng ngón cái. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Sáu tia kiếm quang lóe lên. Ầm ầm ầm! Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, ba người kia bị đánh bay đi mấy vạn trượng.