Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8264
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Trần im lặng một lát rồi quay người nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, huynh đi đi”. Mộ Kiền nheo mắt: “Sao, nhị đệ muốn cấu kết với người của Vĩnh Dạ Thành à?” Mộ Trần không lên tiếng. Y không giải thích, vì y biết, đối mặt với tên ngốc thì chẳng thể giải thích rõ ràng được! Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt cười giải thích: “Ta không phải người của Vĩnh Dạ Thành”. Mộ Kiền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói không phải là không phải à?” Diệp Huyên khẽ cười: “Là ông ta tới tìm ta gây sự trước”. Mộ Kiền nhìn hắn chằm chằm: “Vậy là ngươi giết ông ta luôn?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Mộ Kiền hơi híp mắt: “Ngươi rất ngông cuồng!” Diệp Huyên cười: “Ông ta muốn giết ta, ta không thể không đánh trả được, đúng không?” Mộ Kiền cười hỏi lại: “Ngươi nói ông ta muốn giết ngươi, thế ngươi có bằng chứng không?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi định không nói lý lẽ à?” Khoé miệng Mộ Kiền cong lên vẻ khinh thường: “Lý lẽ? Ở thế giới này, ai mạnh hơn thì người đó có lý!” Ngón tay cái của Diệp Huyên chợt ngoắc nhẹ. Phụt! Mộ Kiền còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cắt phăng, dòng máu b ắn ra từ cổ hắn ta như vòi phun nước. Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Mộ Trần hơi co lại, y biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức độ này! Phải biết rằng đại ca của y cũng là Đạo Minh Cảnh đó! Mà một Đạo Minh Cảnh cứ thế bị giết như vậy? Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi rất lớn, ông ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ đề phòng! Diệp Huyên nhìn Mộ Kiền chỉ còn lại linh hồn, cười khẽ: “Ta nói lý lẽ là nhân từ với ngươi, không phải sợ ngươi, hiểu không?” Mộ Kiền chỉ còn là linh hồn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân ta là Thành chủ của Bạch Trú Thành, là cường giả Hoá Tự Tại!” Diệp Huyên khẽ cau mày: “Bình thường ta hận nhất là loại con ông cháu cha như ngươi đấy, ngày nào cũng chỉ biết dựa vào cha mẹ? Ngươi có thể học theo ta không? Ngươi nhìn ta đi, ta không dựa vào phụ thân, ta dựa vào muội muội!” Tiểu Tháp: “…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Trần im lặng một lát rồi quay người nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, huynh đi đi”. Mộ Kiền nheo mắt: “Sao, nhị đệ muốn cấu kết với người của Vĩnh Dạ Thành à?” Mộ Trần không lên tiếng. Y không giải thích, vì y biết, đối mặt với tên ngốc thì chẳng thể giải thích rõ ràng được! Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt cười giải thích: “Ta không phải người của Vĩnh Dạ Thành”. Mộ Kiền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói không phải là không phải à?” Diệp Huyên khẽ cười: “Là ông ta tới tìm ta gây sự trước”. Mộ Kiền nhìn hắn chằm chằm: “Vậy là ngươi giết ông ta luôn?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Mộ Kiền hơi híp mắt: “Ngươi rất ngông cuồng!” Diệp Huyên cười: “Ông ta muốn giết ta, ta không thể không đánh trả được, đúng không?” Mộ Kiền cười hỏi lại: “Ngươi nói ông ta muốn giết ngươi, thế ngươi có bằng chứng không?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi định không nói lý lẽ à?” Khoé miệng Mộ Kiền cong lên vẻ khinh thường: “Lý lẽ? Ở thế giới này, ai mạnh hơn thì người đó có lý!” Ngón tay cái của Diệp Huyên chợt ngoắc nhẹ. Phụt! Mộ Kiền còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cắt phăng, dòng máu b ắn ra từ cổ hắn ta như vòi phun nước. Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Mộ Trần hơi co lại, y biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức độ này! Phải biết rằng đại ca của y cũng là Đạo Minh Cảnh đó! Mà một Đạo Minh Cảnh cứ thế bị giết như vậy? Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi rất lớn, ông ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ đề phòng! Diệp Huyên nhìn Mộ Kiền chỉ còn lại linh hồn, cười khẽ: “Ta nói lý lẽ là nhân từ với ngươi, không phải sợ ngươi, hiểu không?” Mộ Kiền chỉ còn là linh hồn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân ta là Thành chủ của Bạch Trú Thành, là cường giả Hoá Tự Tại!” Diệp Huyên khẽ cau mày: “Bình thường ta hận nhất là loại con ông cháu cha như ngươi đấy, ngày nào cũng chỉ biết dựa vào cha mẹ? Ngươi có thể học theo ta không? Ngươi nhìn ta đi, ta không dựa vào phụ thân, ta dựa vào muội muội!” Tiểu Tháp: “…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Trần im lặng một lát rồi quay người nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, huynh đi đi”. Mộ Kiền nheo mắt: “Sao, nhị đệ muốn cấu kết với người của Vĩnh Dạ Thành à?” Mộ Trần không lên tiếng. Y không giải thích, vì y biết, đối mặt với tên ngốc thì chẳng thể giải thích rõ ràng được! Lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt cười giải thích: “Ta không phải người của Vĩnh Dạ Thành”. Mộ Kiền nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói không phải là không phải à?” Diệp Huyên khẽ cười: “Là ông ta tới tìm ta gây sự trước”. Mộ Kiền nhìn hắn chằm chằm: “Vậy là ngươi giết ông ta luôn?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!” Mộ Kiền hơi híp mắt: “Ngươi rất ngông cuồng!” Diệp Huyên cười: “Ông ta muốn giết ta, ta không thể không đánh trả được, đúng không?” Mộ Kiền cười hỏi lại: “Ngươi nói ông ta muốn giết ngươi, thế ngươi có bằng chứng không?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi định không nói lý lẽ à?” Khoé miệng Mộ Kiền cong lên vẻ khinh thường: “Lý lẽ? Ở thế giới này, ai mạnh hơn thì người đó có lý!” Ngón tay cái của Diệp Huyên chợt ngoắc nhẹ. Phụt! Mộ Kiền còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cắt phăng, dòng máu b ắn ra từ cổ hắn ta như vòi phun nước. Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Mộ Trần hơi co lại, y biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức độ này! Phải biết rằng đại ca của y cũng là Đạo Minh Cảnh đó! Mà một Đạo Minh Cảnh cứ thế bị giết như vậy? Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi rất lớn, ông ta nhìn Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ đề phòng! Diệp Huyên nhìn Mộ Kiền chỉ còn lại linh hồn, cười khẽ: “Ta nói lý lẽ là nhân từ với ngươi, không phải sợ ngươi, hiểu không?” Mộ Kiền chỉ còn là linh hồn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân ta là Thành chủ của Bạch Trú Thành, là cường giả Hoá Tự Tại!” Diệp Huyên khẽ cau mày: “Bình thường ta hận nhất là loại con ông cháu cha như ngươi đấy, ngày nào cũng chỉ biết dựa vào cha mẹ? Ngươi có thể học theo ta không? Ngươi nhìn ta đi, ta không dựa vào phụ thân, ta dựa vào muội muội!” Tiểu Tháp: “…”