Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8266

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không lâu sau, Mộ Trần tới một lầu các trong thành, y hành lễ với hướng lầu các đó: “Gia gia”.  Không có phản hồi gì từ lầu các.  Mộ Trần lại gọi: “Gia gia!”  Một lúc lâu sau, một giọng nói mới vang lên từ bên trong: “Nói”.  Mộ Trần trầm giọng thưa lại.  Trong lầu các lại một lúc sau mới có tiếng trả lời: “Không có hứng thú”.  Mộ Trần cười khổ: “Gia gia, chuyện này có thể sẽ liên quan đến sự tồn vong của Bạch Trú Thành chúng ta đấy”.  Giọng nói trong lầu các vang lên: “Con lo lắng nhiều quá, cũng thận trọng nhiều quá rồi, đối phương giết liên tiếp hai người của Bạch Trú Thành ta, còn giết cả đại ca con, hành động này của đối phương hoàn toàn là coi thường Bạch Trú Thành ta, cho dù hắn không phải người của Vĩnh Dạ Thành thì cũng đáng chết, nếu không những người khác trong thành sẽ coi chúng ta là gì!”  Mộ Trần im lặng.  Giọng nói ấy lại tiếp tục: “Hơn nữa, nếu không giết người này, để hắn gia nhập Vĩnh Dạ thì chẳng phải Bạch Trú Thành ta sẽ lại có thêm một kẻ thù mạnh sao? Chuyện đã đến nước này, nếu đã đắc tội thì phải đuổi tận giết tuyệt chứ không phải cầu hoà, vả lại, con cầu hoà thì hắn sẽ gia nhập Bạch Trú Thành sao? Không đời nào! Hắn và Bạch Trú Thành đã có khoảng cách, con hiểu không?”  Mộ Trần không nói gì.  Giọng nói ấy lại vang lên: “Đi xuống đi!”  Mộ Trần hơi cúi đầu hành lễ rồi quay người rời đi.  Y đi tới trước bậc thang đá, nhìn chân trời xa xắm mà lòng hơi bất an.  Cho dù là thái độ của Diệp Huyên hay thái độ của Thiên Yếm thì đều khiến y cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản!  Thế lực bình thường có thể đào tạo ra thiên tài đáng sợ như Diệp Huyên được sao?  Hiển nhiên là không thể!  Cũng có nghĩa là, có thể phía sau Diệp Huyên có một thế lực siêu cấp vô cùng đáng sợ!  Thế lực này là một nhân tố chưa xác định.  Mộ Trần nhìn bầu trời xa xăm với ánh mắt cực kỳ lo lắng.  Nhưng lúc này y đã không thể thay đổi được gì, vì như gia gia nói, chuyện đã đến nước này, đôi bên đã không còn chỗ để hoà hoãn nữa.   …  Ở một nơi khác.  Diệp Huyên ngự kiếm đi về phía trước, hắn tăng nhanh tốc độ đến cực hạn, phía sau hắn là một đám cường giả Đạo Minh Cảnh mạnh mẽ.  Hắn không sợ Đạo Minh Cảnh, nhưng sợ bị đánh hội đồng!  Hơn nữa lúc trước hắn còn ở ngay trước cổng thành Bạch Trú, nếu đánh nhau thì nơi đó không có lợi với hắn.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không lâu sau, Mộ Trần tới một lầu các trong thành, y hành lễ với hướng lầu các đó: “Gia gia”.  Không có phản hồi gì từ lầu các.  Mộ Trần lại gọi: “Gia gia!”  Một lúc lâu sau, một giọng nói mới vang lên từ bên trong: “Nói”.  Mộ Trần trầm giọng thưa lại.  Trong lầu các lại một lúc sau mới có tiếng trả lời: “Không có hứng thú”.  Mộ Trần cười khổ: “Gia gia, chuyện này có thể sẽ liên quan đến sự tồn vong của Bạch Trú Thành chúng ta đấy”.  Giọng nói trong lầu các vang lên: “Con lo lắng nhiều quá, cũng thận trọng nhiều quá rồi, đối phương giết liên tiếp hai người của Bạch Trú Thành ta, còn giết cả đại ca con, hành động này của đối phương hoàn toàn là coi thường Bạch Trú Thành ta, cho dù hắn không phải người của Vĩnh Dạ Thành thì cũng đáng chết, nếu không những người khác trong thành sẽ coi chúng ta là gì!”  Mộ Trần im lặng.  Giọng nói ấy lại tiếp tục: “Hơn nữa, nếu không giết người này, để hắn gia nhập Vĩnh Dạ thì chẳng phải Bạch Trú Thành ta sẽ lại có thêm một kẻ thù mạnh sao? Chuyện đã đến nước này, nếu đã đắc tội thì phải đuổi tận giết tuyệt chứ không phải cầu hoà, vả lại, con cầu hoà thì hắn sẽ gia nhập Bạch Trú Thành sao? Không đời nào! Hắn và Bạch Trú Thành đã có khoảng cách, con hiểu không?”  Mộ Trần không nói gì.  Giọng nói ấy lại vang lên: “Đi xuống đi!”  Mộ Trần hơi cúi đầu hành lễ rồi quay người rời đi.  Y đi tới trước bậc thang đá, nhìn chân trời xa xắm mà lòng hơi bất an.  Cho dù là thái độ của Diệp Huyên hay thái độ của Thiên Yếm thì đều khiến y cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản!  Thế lực bình thường có thể đào tạo ra thiên tài đáng sợ như Diệp Huyên được sao?  Hiển nhiên là không thể!  Cũng có nghĩa là, có thể phía sau Diệp Huyên có một thế lực siêu cấp vô cùng đáng sợ!  Thế lực này là một nhân tố chưa xác định.  Mộ Trần nhìn bầu trời xa xăm với ánh mắt cực kỳ lo lắng.  Nhưng lúc này y đã không thể thay đổi được gì, vì như gia gia nói, chuyện đã đến nước này, đôi bên đã không còn chỗ để hoà hoãn nữa.   …  Ở một nơi khác.  Diệp Huyên ngự kiếm đi về phía trước, hắn tăng nhanh tốc độ đến cực hạn, phía sau hắn là một đám cường giả Đạo Minh Cảnh mạnh mẽ.  Hắn không sợ Đạo Minh Cảnh, nhưng sợ bị đánh hội đồng!  Hơn nữa lúc trước hắn còn ở ngay trước cổng thành Bạch Trú, nếu đánh nhau thì nơi đó không có lợi với hắn.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không lâu sau, Mộ Trần tới một lầu các trong thành, y hành lễ với hướng lầu các đó: “Gia gia”.  Không có phản hồi gì từ lầu các.  Mộ Trần lại gọi: “Gia gia!”  Một lúc lâu sau, một giọng nói mới vang lên từ bên trong: “Nói”.  Mộ Trần trầm giọng thưa lại.  Trong lầu các lại một lúc sau mới có tiếng trả lời: “Không có hứng thú”.  Mộ Trần cười khổ: “Gia gia, chuyện này có thể sẽ liên quan đến sự tồn vong của Bạch Trú Thành chúng ta đấy”.  Giọng nói trong lầu các vang lên: “Con lo lắng nhiều quá, cũng thận trọng nhiều quá rồi, đối phương giết liên tiếp hai người của Bạch Trú Thành ta, còn giết cả đại ca con, hành động này của đối phương hoàn toàn là coi thường Bạch Trú Thành ta, cho dù hắn không phải người của Vĩnh Dạ Thành thì cũng đáng chết, nếu không những người khác trong thành sẽ coi chúng ta là gì!”  Mộ Trần im lặng.  Giọng nói ấy lại tiếp tục: “Hơn nữa, nếu không giết người này, để hắn gia nhập Vĩnh Dạ thì chẳng phải Bạch Trú Thành ta sẽ lại có thêm một kẻ thù mạnh sao? Chuyện đã đến nước này, nếu đã đắc tội thì phải đuổi tận giết tuyệt chứ không phải cầu hoà, vả lại, con cầu hoà thì hắn sẽ gia nhập Bạch Trú Thành sao? Không đời nào! Hắn và Bạch Trú Thành đã có khoảng cách, con hiểu không?”  Mộ Trần không nói gì.  Giọng nói ấy lại vang lên: “Đi xuống đi!”  Mộ Trần hơi cúi đầu hành lễ rồi quay người rời đi.  Y đi tới trước bậc thang đá, nhìn chân trời xa xắm mà lòng hơi bất an.  Cho dù là thái độ của Diệp Huyên hay thái độ của Thiên Yếm thì đều khiến y cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản!  Thế lực bình thường có thể đào tạo ra thiên tài đáng sợ như Diệp Huyên được sao?  Hiển nhiên là không thể!  Cũng có nghĩa là, có thể phía sau Diệp Huyên có một thế lực siêu cấp vô cùng đáng sợ!  Thế lực này là một nhân tố chưa xác định.  Mộ Trần nhìn bầu trời xa xăm với ánh mắt cực kỳ lo lắng.  Nhưng lúc này y đã không thể thay đổi được gì, vì như gia gia nói, chuyện đã đến nước này, đôi bên đã không còn chỗ để hoà hoãn nữa.   …  Ở một nơi khác.  Diệp Huyên ngự kiếm đi về phía trước, hắn tăng nhanh tốc độ đến cực hạn, phía sau hắn là một đám cường giả Đạo Minh Cảnh mạnh mẽ.  Hắn không sợ Đạo Minh Cảnh, nhưng sợ bị đánh hội đồng!  Hơn nữa lúc trước hắn còn ở ngay trước cổng thành Bạch Trú, nếu đánh nhau thì nơi đó không có lợi với hắn.  

Chương 8266