Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8275
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen sì.Nhiều lúc Diệp Huyên rất muốn đánh chết Tiểu Tháp này. Nó quá biết làm màu! Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại. Trận chiến lúc trước thật sự quá đã. Mà khi hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên, cường giả Đạo Minh Cảnh thật sự chỉ như một con kiến đối với hắn, mỗi kiếm một người. Nhưng không thể xem thường cường giả Hoá Tự Tại. Đương nhiên hắn cũng muốn đấu với cường giả Hoá Tự Tại. Nếu trước đó Hàn Giang không ngăn cản thì hắn đã ra tay với Mộ Hư rồi. Một lúc sau, Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, lắc đầu cười khổ. Hắn của hiện tại cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự bất lực đó của đại ca. Vô địch, cảm giác đó thực sự không tốt lắm. Vì bây giờ hắn chỉ muốn có ai đó đánh bại mình, chỉ có bị đánh bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của bản thân rồi thay đổi. Vô địch? Cảm giác này thật không thoải mái! Diệp Huyên đứng dậy, lắc đầu thở dài: “Tiểu Tháp, nói thật, bây giờ ta hơi nhớ những ngày tháng bị đánh không thể đánh trả trước đây. Lúc đó tuy khổ nhưng rất viên mãn, hơn nữa nó khiến ta cảm thấy có chí tiến lên. Không như bây giờ, vô địch khiến ta cảm thấy cô đơn và trống rỗng”. Tiểu Tháp trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Tiểu chủ, người tỏ vẻ với một ngọn tháp có ý nghĩa gì không?" Diệp Huyên cười lớn, xoay người rời đi. Hắn quyết định đến tìm Hàn Giang cọ sát, Đạo Minh Cảnh? Hắn đã không còn hứng thú nữa rồi. Mục tiêu nho nhỏ của hắn hiện giờ là một kiếm một Hoá Tự Tại. … Diệp Huyên vừa ra khỏi Tiểu Tháp, Hàn Giang đã xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt ông trông khá nặng nề. Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?” Hàn Giang trầm giọng bảo: “Bạch Trú Thành không tuân theo quy tắc”. Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Là sao?” Sắc mặt Hàn Giang xanh mét: “Ta vừa nhận được tín hiệu từ người nghịch hành, hắn đang gặp nguy hiểm”. Diệp Huyên sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Gặp nguy hiểm?” Hàn Giang gật đầu: “Chắc chắn là Bạch Trú Thành giở trò”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Người của bọn chúng ra tay rồi?” Hàn Giang nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn luôn theo dõi cường giả của chúng, không ai rời khỏi Bạch Trú Thành cả”. Diệp Huyên cau mày: “Nghĩa là bọn chúng còn có người khác nữa?” Hàn Giang gật đầu: “Bọn chúng vẫn còn cường giả mà chúng ta không biết!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen sì.Nhiều lúc Diệp Huyên rất muốn đánh chết Tiểu Tháp này. Nó quá biết làm màu! Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại. Trận chiến lúc trước thật sự quá đã. Mà khi hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên, cường giả Đạo Minh Cảnh thật sự chỉ như một con kiến đối với hắn, mỗi kiếm một người. Nhưng không thể xem thường cường giả Hoá Tự Tại. Đương nhiên hắn cũng muốn đấu với cường giả Hoá Tự Tại. Nếu trước đó Hàn Giang không ngăn cản thì hắn đã ra tay với Mộ Hư rồi. Một lúc sau, Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, lắc đầu cười khổ. Hắn của hiện tại cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự bất lực đó của đại ca. Vô địch, cảm giác đó thực sự không tốt lắm. Vì bây giờ hắn chỉ muốn có ai đó đánh bại mình, chỉ có bị đánh bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của bản thân rồi thay đổi. Vô địch? Cảm giác này thật không thoải mái! Diệp Huyên đứng dậy, lắc đầu thở dài: “Tiểu Tháp, nói thật, bây giờ ta hơi nhớ những ngày tháng bị đánh không thể đánh trả trước đây. Lúc đó tuy khổ nhưng rất viên mãn, hơn nữa nó khiến ta cảm thấy có chí tiến lên. Không như bây giờ, vô địch khiến ta cảm thấy cô đơn và trống rỗng”. Tiểu Tháp trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Tiểu chủ, người tỏ vẻ với một ngọn tháp có ý nghĩa gì không?" Diệp Huyên cười lớn, xoay người rời đi. Hắn quyết định đến tìm Hàn Giang cọ sát, Đạo Minh Cảnh? Hắn đã không còn hứng thú nữa rồi. Mục tiêu nho nhỏ của hắn hiện giờ là một kiếm một Hoá Tự Tại. … Diệp Huyên vừa ra khỏi Tiểu Tháp, Hàn Giang đã xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt ông trông khá nặng nề. Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?” Hàn Giang trầm giọng bảo: “Bạch Trú Thành không tuân theo quy tắc”. Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Là sao?” Sắc mặt Hàn Giang xanh mét: “Ta vừa nhận được tín hiệu từ người nghịch hành, hắn đang gặp nguy hiểm”. Diệp Huyên sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Gặp nguy hiểm?” Hàn Giang gật đầu: “Chắc chắn là Bạch Trú Thành giở trò”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Người của bọn chúng ra tay rồi?” Hàn Giang nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn luôn theo dõi cường giả của chúng, không ai rời khỏi Bạch Trú Thành cả”. Diệp Huyên cau mày: “Nghĩa là bọn chúng còn có người khác nữa?” Hàn Giang gật đầu: “Bọn chúng vẫn còn cường giả mà chúng ta không biết!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen sì.Nhiều lúc Diệp Huyên rất muốn đánh chết Tiểu Tháp này. Nó quá biết làm màu! Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại. Trận chiến lúc trước thật sự quá đã. Mà khi hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên, cường giả Đạo Minh Cảnh thật sự chỉ như một con kiến đối với hắn, mỗi kiếm một người. Nhưng không thể xem thường cường giả Hoá Tự Tại. Đương nhiên hắn cũng muốn đấu với cường giả Hoá Tự Tại. Nếu trước đó Hàn Giang không ngăn cản thì hắn đã ra tay với Mộ Hư rồi. Một lúc sau, Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, lắc đầu cười khổ. Hắn của hiện tại cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự bất lực đó của đại ca. Vô địch, cảm giác đó thực sự không tốt lắm. Vì bây giờ hắn chỉ muốn có ai đó đánh bại mình, chỉ có bị đánh bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của bản thân rồi thay đổi. Vô địch? Cảm giác này thật không thoải mái! Diệp Huyên đứng dậy, lắc đầu thở dài: “Tiểu Tháp, nói thật, bây giờ ta hơi nhớ những ngày tháng bị đánh không thể đánh trả trước đây. Lúc đó tuy khổ nhưng rất viên mãn, hơn nữa nó khiến ta cảm thấy có chí tiến lên. Không như bây giờ, vô địch khiến ta cảm thấy cô đơn và trống rỗng”. Tiểu Tháp trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Tiểu chủ, người tỏ vẻ với một ngọn tháp có ý nghĩa gì không?" Diệp Huyên cười lớn, xoay người rời đi. Hắn quyết định đến tìm Hàn Giang cọ sát, Đạo Minh Cảnh? Hắn đã không còn hứng thú nữa rồi. Mục tiêu nho nhỏ của hắn hiện giờ là một kiếm một Hoá Tự Tại. … Diệp Huyên vừa ra khỏi Tiểu Tháp, Hàn Giang đã xuất hiện trước mặt hắn, sắc mặt ông trông khá nặng nề. Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?” Hàn Giang trầm giọng bảo: “Bạch Trú Thành không tuân theo quy tắc”. Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Là sao?” Sắc mặt Hàn Giang xanh mét: “Ta vừa nhận được tín hiệu từ người nghịch hành, hắn đang gặp nguy hiểm”. Diệp Huyên sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Gặp nguy hiểm?” Hàn Giang gật đầu: “Chắc chắn là Bạch Trú Thành giở trò”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Người của bọn chúng ra tay rồi?” Hàn Giang nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn luôn theo dõi cường giả của chúng, không ai rời khỏi Bạch Trú Thành cả”. Diệp Huyên cau mày: “Nghĩa là bọn chúng còn có người khác nữa?” Hàn Giang gật đầu: “Bọn chúng vẫn còn cường giả mà chúng ta không biết!”