Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8319
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày, hắn cũng cảm thấy có gì đó sai sau, hắn cảm nhận được chiến ý của người đàn ông vừa nãy vô cùng đáng sợ, khiến trái tim hắn cũng đập nhanh hơn bình thường. Nhưng thực lực của kẻ đó lại cực kỳ yếu! Rốt cuộc là sao? Đúng lúc này, lồ ng ngực người đàn ông bắt đầu rạn nứt, một trái tim đỏ như máu chậm rãi bay ra, bên trong trái tim đó ngập tràn chiến ý vô cùng vô tận! Diệp Huyên nhíu mày: “Chiến Ý Chi Tâm?” Người đàn ông nhìn trái tim trước mặt mình, trong mắt vẫn hoang mang như cũ: “Ta đã ngưng tụ được Chiến Ý Chi Tâm, tại sao lại như vậy… Tại sao…” Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi chỉ hấp thu chiến ý thôi đúng không?” Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên: “Thì sao?” Tiểu Tháp im lặng một lát mới nói: “Người chỉ hấp thu chiến ý, sau đó không tu luyện thực lực đúng chứ?” Người đàn ông lại càng mù mờ hơn: “Thế thì có vấn đề gì à?” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ngươi… đúng là giỏi thật đấy!” Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng không hiểu: “Tiểu Tháp… ngươi biết tại sao à?” Tiểu Tháp đáp: “Đơn giản lắm! Kẻ này hút chiến ý mấy vạn năm nhưng lại không tu luyện chúng! Hắn chỉ hấp thu chiến ý đơn thuần… Cũng giống với người luyện võ chỉ tập chiêu thức mà không luyện nội lực vậy, tuy không yếu quá nhưng nếu gặp phải cường giả thực sự thì sẽ không đỡ nổi một chiêu”. Diệp Huyên nhíu mày: “Cách ví von này kỳ kỳ, ngươi đổi ví dụ khác đi!” Tiểu Tháp im lặng, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Nói đơn giản chính là kẻ này chỉ hấp thu chiến ý mà không chuyển nó thành của mình, số chiến ý kia rất mạnh nhưng nếu chỉ có mỗi chiến ý mạnh thì đâu có ích gì? Nếu không có sức mạnh cường đại chèo chống thì tác dụng phát huy được rất nhỏ, cũng giống với việc ăn cơm mà không tiêu hóa vậy á!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi lại lôi cái ví dụ kỳ quái gì ra thế?” Tiểu Tháp có vẻ tức giận: “Ta chỉ là một tòa tháp thôi mà!” Diệp Huyên: “…” Người đàn ông ở phía xa đột nhiên run giọng cất lời: “Ta… ta tu luyện sai cách ư?” Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Ngươi không tu luyện sai, mà ngươi vốn dĩ không hề tu luyện”. Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng cạn lời, không ngờ trên đời còn có loại người như thế, ngày nào cũng hút chiến ý của người khác, sau đó không tu luyện. Chiến ý đã hút đủ… nhưng tác dụng thì sao? Bị lẫn lộn mọi thứ hết rồi! Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy… Vậy ta phải làm sao?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dễ lắm. Chiến Ý Chi Tâm kia tuy không có tác dụng mấy với ngươi, nhưng ngươi có thể đưa nó cho ta, ta giúp ngươi phát triển nó!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày, hắn cũng cảm thấy có gì đó sai sau, hắn cảm nhận được chiến ý của người đàn ông vừa nãy vô cùng đáng sợ, khiến trái tim hắn cũng đập nhanh hơn bình thường. Nhưng thực lực của kẻ đó lại cực kỳ yếu! Rốt cuộc là sao? Đúng lúc này, lồ ng ngực người đàn ông bắt đầu rạn nứt, một trái tim đỏ như máu chậm rãi bay ra, bên trong trái tim đó ngập tràn chiến ý vô cùng vô tận! Diệp Huyên nhíu mày: “Chiến Ý Chi Tâm?” Người đàn ông nhìn trái tim trước mặt mình, trong mắt vẫn hoang mang như cũ: “Ta đã ngưng tụ được Chiến Ý Chi Tâm, tại sao lại như vậy… Tại sao…” Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi chỉ hấp thu chiến ý thôi đúng không?” Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên: “Thì sao?” Tiểu Tháp im lặng một lát mới nói: “Người chỉ hấp thu chiến ý, sau đó không tu luyện thực lực đúng chứ?” Người đàn ông lại càng mù mờ hơn: “Thế thì có vấn đề gì à?” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ngươi… đúng là giỏi thật đấy!” Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng không hiểu: “Tiểu Tháp… ngươi biết tại sao à?” Tiểu Tháp đáp: “Đơn giản lắm! Kẻ này hút chiến ý mấy vạn năm nhưng lại không tu luyện chúng! Hắn chỉ hấp thu chiến ý đơn thuần… Cũng giống với người luyện võ chỉ tập chiêu thức mà không luyện nội lực vậy, tuy không yếu quá nhưng nếu gặp phải cường giả thực sự thì sẽ không đỡ nổi một chiêu”. Diệp Huyên nhíu mày: “Cách ví von này kỳ kỳ, ngươi đổi ví dụ khác đi!” Tiểu Tháp im lặng, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Nói đơn giản chính là kẻ này chỉ hấp thu chiến ý mà không chuyển nó thành của mình, số chiến ý kia rất mạnh nhưng nếu chỉ có mỗi chiến ý mạnh thì đâu có ích gì? Nếu không có sức mạnh cường đại chèo chống thì tác dụng phát huy được rất nhỏ, cũng giống với việc ăn cơm mà không tiêu hóa vậy á!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi lại lôi cái ví dụ kỳ quái gì ra thế?” Tiểu Tháp có vẻ tức giận: “Ta chỉ là một tòa tháp thôi mà!” Diệp Huyên: “…” Người đàn ông ở phía xa đột nhiên run giọng cất lời: “Ta… ta tu luyện sai cách ư?” Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Ngươi không tu luyện sai, mà ngươi vốn dĩ không hề tu luyện”. Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng cạn lời, không ngờ trên đời còn có loại người như thế, ngày nào cũng hút chiến ý của người khác, sau đó không tu luyện. Chiến ý đã hút đủ… nhưng tác dụng thì sao? Bị lẫn lộn mọi thứ hết rồi! Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy… Vậy ta phải làm sao?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dễ lắm. Chiến Ý Chi Tâm kia tuy không có tác dụng mấy với ngươi, nhưng ngươi có thể đưa nó cho ta, ta giúp ngươi phát triển nó!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày, hắn cũng cảm thấy có gì đó sai sau, hắn cảm nhận được chiến ý của người đàn ông vừa nãy vô cùng đáng sợ, khiến trái tim hắn cũng đập nhanh hơn bình thường. Nhưng thực lực của kẻ đó lại cực kỳ yếu! Rốt cuộc là sao? Đúng lúc này, lồ ng ngực người đàn ông bắt đầu rạn nứt, một trái tim đỏ như máu chậm rãi bay ra, bên trong trái tim đó ngập tràn chiến ý vô cùng vô tận! Diệp Huyên nhíu mày: “Chiến Ý Chi Tâm?” Người đàn ông nhìn trái tim trước mặt mình, trong mắt vẫn hoang mang như cũ: “Ta đã ngưng tụ được Chiến Ý Chi Tâm, tại sao lại như vậy… Tại sao…” Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi chỉ hấp thu chiến ý thôi đúng không?” Người đàn ông nhìn về phía Diệp Huyên: “Thì sao?” Tiểu Tháp im lặng một lát mới nói: “Người chỉ hấp thu chiến ý, sau đó không tu luyện thực lực đúng chứ?” Người đàn ông lại càng mù mờ hơn: “Thế thì có vấn đề gì à?” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ngươi… đúng là giỏi thật đấy!” Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng không hiểu: “Tiểu Tháp… ngươi biết tại sao à?” Tiểu Tháp đáp: “Đơn giản lắm! Kẻ này hút chiến ý mấy vạn năm nhưng lại không tu luyện chúng! Hắn chỉ hấp thu chiến ý đơn thuần… Cũng giống với người luyện võ chỉ tập chiêu thức mà không luyện nội lực vậy, tuy không yếu quá nhưng nếu gặp phải cường giả thực sự thì sẽ không đỡ nổi một chiêu”. Diệp Huyên nhíu mày: “Cách ví von này kỳ kỳ, ngươi đổi ví dụ khác đi!” Tiểu Tháp im lặng, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Nói đơn giản chính là kẻ này chỉ hấp thu chiến ý mà không chuyển nó thành của mình, số chiến ý kia rất mạnh nhưng nếu chỉ có mỗi chiến ý mạnh thì đâu có ích gì? Nếu không có sức mạnh cường đại chèo chống thì tác dụng phát huy được rất nhỏ, cũng giống với việc ăn cơm mà không tiêu hóa vậy á!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi lại lôi cái ví dụ kỳ quái gì ra thế?” Tiểu Tháp có vẻ tức giận: “Ta chỉ là một tòa tháp thôi mà!” Diệp Huyên: “…” Người đàn ông ở phía xa đột nhiên run giọng cất lời: “Ta… ta tu luyện sai cách ư?” Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Ngươi không tu luyện sai, mà ngươi vốn dĩ không hề tu luyện”. Người đàn ông: “…” Diệp Huyên cũng cạn lời, không ngờ trên đời còn có loại người như thế, ngày nào cũng hút chiến ý của người khác, sau đó không tu luyện. Chiến ý đã hút đủ… nhưng tác dụng thì sao? Bị lẫn lộn mọi thứ hết rồi! Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy… Vậy ta phải làm sao?” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dễ lắm. Chiến Ý Chi Tâm kia tuy không có tác dụng mấy với ngươi, nhưng ngươi có thể đưa nó cho ta, ta giúp ngươi phát triển nó!”