Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8321
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc nhận ra mình có suy nghĩ ấy, Diệp Huyên chợt giật mình, nhanh chóng thu hồi số chiến ý vừa nãy. Má nó chứ! Những thứ đó sẽ làm con người ta bị dao động. Giờ thì hắn cũng hiểu tại sao người đàn ông vừa nãy bị dao động rồi. Bởi vì có liên quan rất lớn với chiến ý kia… … Sau khi thu hồi chiến ý, lúc này Diệp Huyên mới cảm thấy suy nghĩ trong đầu rõ ràng hơn. Chiến ý quả thật làm ảnh hưởng đến thần trí của con người. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ có muốn tới hệ Ngân Hà chơi đùa chút không?” Diệp Huyên nhíu mày: “Tới hệ Ngân Hà làm gì?” Tiểu Tháp liến thoắng nói: “Thì đi chơi thôi! Bên đó cũng khá là vui á! Hơn nữa, Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đang ở đó, chẳng lẽ người không muốn gặp Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, là ngươi muốn gặp Thanh Nhi thì có!” Tiểu Tháp im lặng. Diệp Huyên bỗng thấy hơi tò mò: “Có phải ngươi muốn gặp Thanh Nhi để muội ấy giúp ngươi cải tạo chút không?” Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Đúng đó! Hiện giờ ta chính là mật thất tu luyện của người rồi, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả. Thật lòng mà nói, trong lòng ta bức bối khó chịu lắm. Ta không muốn giống như tháp Giới Ngục, dần dần rồi bị lãng quên!” Tháp Giới Ngục! Diệp Huyên thoáng sững người một lát mới nói: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất mình có một tòa tháp Giới Ngục đấy!” Tháp Giới Ngục: “…” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lúc cần thì coi như bảo bối, còn lúc không cần thì tháp ta còn chẳng bằng cỏ dại! Bi thảm quá đi mất thôi!” Diệp Huyên: “…” Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta nhớ tháp Giới Ngục vẫn còn ba tầng chưa được mở nhỉ!” Còn ba tầng! Tiểu Tháp hỏi: “Tiểu chủ muốn mở ra à? Với thực lực hiện giờ của người thì chuyện mở nó ra cũng dễ như trở bàn tay!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Không mở!” Tiểu Tháp không hiểu: “Tại sao?” Diệp Huyên cười ha hả: “Để đó cho con trai ta mở!” Tiểu Tháp im lặng một lát mới cất lời: “Người… ngon…” Cuối cùng Diệp Huyên vẫn không chọn tới hệ Ngân Hà, hiện tại tới đó làm gì chứ? Hắn đâu rảnh để đi chơi! Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Huyên tới thẳng lục giới. Hắn cũng nhận được vài thông tin từ chỗ Hàn Giang, thế nhưng vô cùng ít, bởi vì ông ấy cũng chưa từng tới lục giới bao giờ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc nhận ra mình có suy nghĩ ấy, Diệp Huyên chợt giật mình, nhanh chóng thu hồi số chiến ý vừa nãy. Má nó chứ! Những thứ đó sẽ làm con người ta bị dao động. Giờ thì hắn cũng hiểu tại sao người đàn ông vừa nãy bị dao động rồi. Bởi vì có liên quan rất lớn với chiến ý kia… … Sau khi thu hồi chiến ý, lúc này Diệp Huyên mới cảm thấy suy nghĩ trong đầu rõ ràng hơn. Chiến ý quả thật làm ảnh hưởng đến thần trí của con người. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ có muốn tới hệ Ngân Hà chơi đùa chút không?” Diệp Huyên nhíu mày: “Tới hệ Ngân Hà làm gì?” Tiểu Tháp liến thoắng nói: “Thì đi chơi thôi! Bên đó cũng khá là vui á! Hơn nữa, Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đang ở đó, chẳng lẽ người không muốn gặp Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, là ngươi muốn gặp Thanh Nhi thì có!” Tiểu Tháp im lặng. Diệp Huyên bỗng thấy hơi tò mò: “Có phải ngươi muốn gặp Thanh Nhi để muội ấy giúp ngươi cải tạo chút không?” Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Đúng đó! Hiện giờ ta chính là mật thất tu luyện của người rồi, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả. Thật lòng mà nói, trong lòng ta bức bối khó chịu lắm. Ta không muốn giống như tháp Giới Ngục, dần dần rồi bị lãng quên!” Tháp Giới Ngục! Diệp Huyên thoáng sững người một lát mới nói: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất mình có một tòa tháp Giới Ngục đấy!” Tháp Giới Ngục: “…” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lúc cần thì coi như bảo bối, còn lúc không cần thì tháp ta còn chẳng bằng cỏ dại! Bi thảm quá đi mất thôi!” Diệp Huyên: “…” Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta nhớ tháp Giới Ngục vẫn còn ba tầng chưa được mở nhỉ!” Còn ba tầng! Tiểu Tháp hỏi: “Tiểu chủ muốn mở ra à? Với thực lực hiện giờ của người thì chuyện mở nó ra cũng dễ như trở bàn tay!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Không mở!” Tiểu Tháp không hiểu: “Tại sao?” Diệp Huyên cười ha hả: “Để đó cho con trai ta mở!” Tiểu Tháp im lặng một lát mới cất lời: “Người… ngon…” Cuối cùng Diệp Huyên vẫn không chọn tới hệ Ngân Hà, hiện tại tới đó làm gì chứ? Hắn đâu rảnh để đi chơi! Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Huyên tới thẳng lục giới. Hắn cũng nhận được vài thông tin từ chỗ Hàn Giang, thế nhưng vô cùng ít, bởi vì ông ấy cũng chưa từng tới lục giới bao giờ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc nhận ra mình có suy nghĩ ấy, Diệp Huyên chợt giật mình, nhanh chóng thu hồi số chiến ý vừa nãy. Má nó chứ! Những thứ đó sẽ làm con người ta bị dao động. Giờ thì hắn cũng hiểu tại sao người đàn ông vừa nãy bị dao động rồi. Bởi vì có liên quan rất lớn với chiến ý kia… … Sau khi thu hồi chiến ý, lúc này Diệp Huyên mới cảm thấy suy nghĩ trong đầu rõ ràng hơn. Chiến ý quả thật làm ảnh hưởng đến thần trí của con người. Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ có muốn tới hệ Ngân Hà chơi đùa chút không?” Diệp Huyên nhíu mày: “Tới hệ Ngân Hà làm gì?” Tiểu Tháp liến thoắng nói: “Thì đi chơi thôi! Bên đó cũng khá là vui á! Hơn nữa, Thiên Mệnh tỷ tỷ cũng đang ở đó, chẳng lẽ người không muốn gặp Thiên Mệnh tỷ tỷ sao?” Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Tháp, là ngươi muốn gặp Thanh Nhi thì có!” Tiểu Tháp im lặng. Diệp Huyên bỗng thấy hơi tò mò: “Có phải ngươi muốn gặp Thanh Nhi để muội ấy giúp ngươi cải tạo chút không?” Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Đúng đó! Hiện giờ ta chính là mật thất tu luyện của người rồi, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả. Thật lòng mà nói, trong lòng ta bức bối khó chịu lắm. Ta không muốn giống như tháp Giới Ngục, dần dần rồi bị lãng quên!” Tháp Giới Ngục! Diệp Huyên thoáng sững người một lát mới nói: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất mình có một tòa tháp Giới Ngục đấy!” Tháp Giới Ngục: “…” Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lúc cần thì coi như bảo bối, còn lúc không cần thì tháp ta còn chẳng bằng cỏ dại! Bi thảm quá đi mất thôi!” Diệp Huyên: “…” Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta nhớ tháp Giới Ngục vẫn còn ba tầng chưa được mở nhỉ!” Còn ba tầng! Tiểu Tháp hỏi: “Tiểu chủ muốn mở ra à? Với thực lực hiện giờ của người thì chuyện mở nó ra cũng dễ như trở bàn tay!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Không mở!” Tiểu Tháp không hiểu: “Tại sao?” Diệp Huyên cười ha hả: “Để đó cho con trai ta mở!” Tiểu Tháp im lặng một lát mới cất lời: “Người… ngon…” Cuối cùng Diệp Huyên vẫn không chọn tới hệ Ngân Hà, hiện tại tới đó làm gì chứ? Hắn đâu rảnh để đi chơi! Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Huyên tới thẳng lục giới. Hắn cũng nhận được vài thông tin từ chỗ Hàn Giang, thế nhưng vô cùng ít, bởi vì ông ấy cũng chưa từng tới lục giới bao giờ.