Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8324
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên khẽ liếc cô gái thanh tú, hắn phát hiện ra thực lực của cô gái này đã là Hóa Tự Tại. Hóa Tự Tại! Má nó chứ! Ở nơi này Hóa Tự Tại là cấp bậc đi bừa cũng gặp phải à? Diệp Huyên cảm thấy nhức hết cả óc. Lúc này Nam Ninh lại nói: “Diệp công tử, rốt cuộc ngươi là ai? Từ đâu tới?” Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Nam Ninh cô nương, tại sao cô lại tò mò về ta như vậy?” Nam Ninh chỉ vào thanh kiếm trong tay Diệp Huyên: “Thanh kiếm này của ngươi không hề tầm thường!” Diệp Huyên chớp mắt: “Nam Ninh cô nương, ta chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu về lục giới, nếu cô đã không muốn nói cho ta biết cũng chẳng sao, để ta đi hỏi người khác!” Nói tới đây, hắn đứng dậy rời đi. Nam Ninh nhíu mày: “Diệp công tử!” Diệp Huyên phớt lờ nàng ta đi thẳng ra bên ngoài, nhưng lúc này cô gái thanh tú hồi nãy lại đột nhiên ngăn cản Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Đoàn trưởng đang gọi ngươi đấy!” Diệp Huyên nhìn cô gái thanh tú: “Tránh ra!” Cô gái thanh tú nhìn thẳng vào Diệp Huyên, không hề có ý định nhường bước, không những vậy, trong mắt ta còn lộ rõ ánh nhìn của một kẻ đứng tít trên cao nhìn xuống lũ sâu bọ nhỏ bé, không chút che giấu. Diệp Huyên khẽ khàng trỏ ngón cái. Oong! Kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra khỏi vỏ! Trong khoảnh khắc đó, cô gái thanh tú bỗng nhiên híp mắt, nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại ra tay thẳng thắn ngay tại đây, có điều nàng ta cũng phản ứng nhanh nhạy, tay phải đánh ra một chưởng về phía trước, chưởng này rất nhẹ, chỉ tựa như bông bay phất phơ. Ầm! Kiếm quang đột nhiên bộc phát, chỉ thoáng chốc mà cả lầu các đã bị phá nát, còn cô gái thanh tú bị chiêu kiếm kia của Diệp Huyên chém bay đến một vực sâu không gian thần bí nào đó, không chỉ có vậy mà tay phải của nàng ta cũng đã bị Diệp Huyên đập vụn. Một kiếm nát tay! Cô gái thanh tú ngỡ ngàng, nàng ta không ngờ tay phải của mình lại bị phế bỏ đơn giản như thế. “Diệp Huyên!” Nam Ninh vốn dĩ ở một bên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi có ý gì?” Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn rất bình tĩnh: “Nam Ninh cô nương, ta tới đây chỉ vì muốn hỏi thăm cô đôi điều về lục giới, chứ không phải đến để nghe cô chất vấn. Tất nhiên nếu cô không muốn nói cho ta biết thì ta cũng chẳng ép uổng, nhưng người của cô ngăn cản ta lại là sao? Nàng ta muốn làm gì?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên khẽ liếc cô gái thanh tú, hắn phát hiện ra thực lực của cô gái này đã là Hóa Tự Tại. Hóa Tự Tại! Má nó chứ! Ở nơi này Hóa Tự Tại là cấp bậc đi bừa cũng gặp phải à? Diệp Huyên cảm thấy nhức hết cả óc. Lúc này Nam Ninh lại nói: “Diệp công tử, rốt cuộc ngươi là ai? Từ đâu tới?” Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Nam Ninh cô nương, tại sao cô lại tò mò về ta như vậy?” Nam Ninh chỉ vào thanh kiếm trong tay Diệp Huyên: “Thanh kiếm này của ngươi không hề tầm thường!” Diệp Huyên chớp mắt: “Nam Ninh cô nương, ta chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu về lục giới, nếu cô đã không muốn nói cho ta biết cũng chẳng sao, để ta đi hỏi người khác!” Nói tới đây, hắn đứng dậy rời đi. Nam Ninh nhíu mày: “Diệp công tử!” Diệp Huyên phớt lờ nàng ta đi thẳng ra bên ngoài, nhưng lúc này cô gái thanh tú hồi nãy lại đột nhiên ngăn cản Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Đoàn trưởng đang gọi ngươi đấy!” Diệp Huyên nhìn cô gái thanh tú: “Tránh ra!” Cô gái thanh tú nhìn thẳng vào Diệp Huyên, không hề có ý định nhường bước, không những vậy, trong mắt ta còn lộ rõ ánh nhìn của một kẻ đứng tít trên cao nhìn xuống lũ sâu bọ nhỏ bé, không chút che giấu. Diệp Huyên khẽ khàng trỏ ngón cái. Oong! Kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra khỏi vỏ! Trong khoảnh khắc đó, cô gái thanh tú bỗng nhiên híp mắt, nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại ra tay thẳng thắn ngay tại đây, có điều nàng ta cũng phản ứng nhanh nhạy, tay phải đánh ra một chưởng về phía trước, chưởng này rất nhẹ, chỉ tựa như bông bay phất phơ. Ầm! Kiếm quang đột nhiên bộc phát, chỉ thoáng chốc mà cả lầu các đã bị phá nát, còn cô gái thanh tú bị chiêu kiếm kia của Diệp Huyên chém bay đến một vực sâu không gian thần bí nào đó, không chỉ có vậy mà tay phải của nàng ta cũng đã bị Diệp Huyên đập vụn. Một kiếm nát tay! Cô gái thanh tú ngỡ ngàng, nàng ta không ngờ tay phải của mình lại bị phế bỏ đơn giản như thế. “Diệp Huyên!” Nam Ninh vốn dĩ ở một bên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi có ý gì?” Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn rất bình tĩnh: “Nam Ninh cô nương, ta tới đây chỉ vì muốn hỏi thăm cô đôi điều về lục giới, chứ không phải đến để nghe cô chất vấn. Tất nhiên nếu cô không muốn nói cho ta biết thì ta cũng chẳng ép uổng, nhưng người của cô ngăn cản ta lại là sao? Nàng ta muốn làm gì?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên khẽ liếc cô gái thanh tú, hắn phát hiện ra thực lực của cô gái này đã là Hóa Tự Tại. Hóa Tự Tại! Má nó chứ! Ở nơi này Hóa Tự Tại là cấp bậc đi bừa cũng gặp phải à? Diệp Huyên cảm thấy nhức hết cả óc. Lúc này Nam Ninh lại nói: “Diệp công tử, rốt cuộc ngươi là ai? Từ đâu tới?” Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Nam Ninh cô nương, tại sao cô lại tò mò về ta như vậy?” Nam Ninh chỉ vào thanh kiếm trong tay Diệp Huyên: “Thanh kiếm này của ngươi không hề tầm thường!” Diệp Huyên chớp mắt: “Nam Ninh cô nương, ta chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu về lục giới, nếu cô đã không muốn nói cho ta biết cũng chẳng sao, để ta đi hỏi người khác!” Nói tới đây, hắn đứng dậy rời đi. Nam Ninh nhíu mày: “Diệp công tử!” Diệp Huyên phớt lờ nàng ta đi thẳng ra bên ngoài, nhưng lúc này cô gái thanh tú hồi nãy lại đột nhiên ngăn cản Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Đoàn trưởng đang gọi ngươi đấy!” Diệp Huyên nhìn cô gái thanh tú: “Tránh ra!” Cô gái thanh tú nhìn thẳng vào Diệp Huyên, không hề có ý định nhường bước, không những vậy, trong mắt ta còn lộ rõ ánh nhìn của một kẻ đứng tít trên cao nhìn xuống lũ sâu bọ nhỏ bé, không chút che giấu. Diệp Huyên khẽ khàng trỏ ngón cái. Oong! Kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra khỏi vỏ! Trong khoảnh khắc đó, cô gái thanh tú bỗng nhiên híp mắt, nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại ra tay thẳng thắn ngay tại đây, có điều nàng ta cũng phản ứng nhanh nhạy, tay phải đánh ra một chưởng về phía trước, chưởng này rất nhẹ, chỉ tựa như bông bay phất phơ. Ầm! Kiếm quang đột nhiên bộc phát, chỉ thoáng chốc mà cả lầu các đã bị phá nát, còn cô gái thanh tú bị chiêu kiếm kia của Diệp Huyên chém bay đến một vực sâu không gian thần bí nào đó, không chỉ có vậy mà tay phải của nàng ta cũng đã bị Diệp Huyên đập vụn. Một kiếm nát tay! Cô gái thanh tú ngỡ ngàng, nàng ta không ngờ tay phải của mình lại bị phế bỏ đơn giản như thế. “Diệp Huyên!” Nam Ninh vốn dĩ ở một bên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi có ý gì?” Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn rất bình tĩnh: “Nam Ninh cô nương, ta tới đây chỉ vì muốn hỏi thăm cô đôi điều về lục giới, chứ không phải đến để nghe cô chất vấn. Tất nhiên nếu cô không muốn nói cho ta biết thì ta cũng chẳng ép uổng, nhưng người của cô ngăn cản ta lại là sao? Nàng ta muốn làm gì?”