Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8376
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp thở dài, nói: “Nghịch chuyển được thời gian là mạnh lắm sao? Chẳng qua chỉ là trò vặt thôi, đợi khi các ngươi bắt được nàng ấy, tìm ra được lý do thật sự thì các ngươi sẽ biết làm được chuyện đó dễ dàng thế nào. Còn nữa, nếu như các ngươi muốn bắt nàng ấy thì phải nhanh lên, vì có khả năng tiểu chủ… À không, Diệp Huyên kia sẽ đưa nàng ấy chạy mất. Một khi nàng ấy ẩn thân, các ngươi có muốn bắt cũng khó. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, kỹ thuật trốn chạy của nàng ấy rất lợi hại đấy, một khi nàng ấy ẩn mình thì các ngươi vốn không thể nào tìm thấy được”. Ba người lặng thinh. Thiên Mệnh. Bọn họ thật sự chưa từng nghe qua cái tên đó. Thật ra, cả ba người họ đều thấy hơi động lòng, nếu đúng thật như những gì Tiểu Tháp nói thì cô gái tên Thiên Mệnh đó đúng là một kho báu rồi. Có điều, ba người họ vẫn cứ thấy có gì đó không ổn. Lời nói của Tiểu Tháp có mùi dụ dỗ. Nam Tư đột nhiên nói: “Tiểu Tháp, cô gái tên Thiên Mệnh đó có lai lịch thế nào?” Tiểu Tháp im lặng. Nam Tư chau mày, hỏi: “Sao thế?” Tiểu Tháp đáp: “Ta chỉ là một cái tháp thôi, sao ta có thể biết được nhiều như vậy?” Nam Tư đơ mặt. Lúc này, Cổ Minh đột nhiên hỏi: “Hai vị thấy thế nào?” Khô Càn lạnh lùng nói: “Tiểu Tháp này nói nhăn nói cuội, không thật, không thể tin hoàn toàn. Nam Tư cũng khẽ gật đầu, hắn ta cũng cảm thấy Tiểu Tháp này không đáng tin. Cổ Minh lại nói: “Ta thấy chúng ta có thể đến gặp cô gái đó thử”. Hai người Nam Tư nhìn sang Cổ Minh, Cổ Minh hạ giọng nói: “Thứ nhất, nếu như cô gái đó đã có thể tạo ra Tiểu Tháp vi diệu cỡ này thì sẽ có thể tạo ra được những thần vật vi diệu khác, nhất định trên người nàng ấy có không ít báu vật. Thứ hai, dù cho thực lực của cô gái đó có mạnh đi nữa, nhưng với thực lực của ba chúng ta, cứ cho là đánh không lại thì lẽ nào lại không thể rút lui toàn vẹn được?” Hai người Nam Tư lặng thinh. Cổ Minh nói tiếp: “Hơn nữa, trước đây hai người Tu Di Không và Diệp Huyên từng tiếp xúc, khó tránh bọn họ không hợp tác với nhau, nếu như để Thiên Tộc và Tu Di tộc có được bảo vật trong tay cô gái đó trước thì đến lúc đó, chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi. Nam Tư và Khô Càn nhìn nhau, sau đó gật đầu. Cuối cùng hai người họ cũng quyết định gặp thử Thiên Mệnh thần bí đó. Vì trước mắt mà nói, có một Tiểu Tháp không thôi thì chẳng đáng là gì. Lẽ nào ba tộc đánh nhau sao? Chuyện này không tốt lắm. Nếu hôm đó trên người cô gái Thiên Mệnh vẫn còn thần vật khác thì vấn đề này đã được giải quyết êm đẹp rồi.
Tiểu Tháp thở dài, nói: “Nghịch chuyển được thời gian là mạnh lắm sao? Chẳng qua chỉ là trò vặt thôi, đợi khi các ngươi bắt được nàng ấy, tìm ra được lý do thật sự thì các ngươi sẽ biết làm được chuyện đó dễ dàng thế nào. Còn nữa, nếu như các ngươi muốn bắt nàng ấy thì phải nhanh lên, vì có khả năng tiểu chủ… À không, Diệp Huyên kia sẽ đưa nàng ấy chạy mất. Một khi nàng ấy ẩn thân, các ngươi có muốn bắt cũng khó. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, kỹ thuật trốn chạy của nàng ấy rất lợi hại đấy, một khi nàng ấy ẩn mình thì các ngươi vốn không thể nào tìm thấy được”.
Ba người lặng thinh.
Thiên Mệnh.
Bọn họ thật sự chưa từng nghe qua cái tên đó.
Thật ra, cả ba người họ đều thấy hơi động lòng, nếu đúng thật như những gì Tiểu Tháp nói thì cô gái tên Thiên Mệnh đó đúng là một kho báu rồi.
Có điều, ba người họ vẫn cứ thấy có gì đó không ổn.
Lời nói của Tiểu Tháp có mùi dụ dỗ.
Nam Tư đột nhiên nói: “Tiểu Tháp, cô gái tên Thiên Mệnh đó có lai lịch thế nào?”
Tiểu Tháp im lặng.
Nam Tư chau mày, hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Tháp đáp: “Ta chỉ là một cái tháp thôi, sao ta có thể biết được nhiều như vậy?”
Nam Tư đơ mặt.
Lúc này, Cổ Minh đột nhiên hỏi: “Hai vị thấy thế nào?”
Khô Càn lạnh lùng nói: “Tiểu Tháp này nói nhăn nói cuội, không thật, không thể tin hoàn toàn.
Nam Tư cũng khẽ gật đầu, hắn ta cũng cảm thấy Tiểu Tháp này không đáng tin.
Cổ Minh lại nói: “Ta thấy chúng ta có thể đến gặp cô gái đó thử”.
Hai người Nam Tư nhìn sang Cổ Minh, Cổ Minh hạ giọng nói: “Thứ nhất, nếu như cô gái đó đã có thể tạo ra Tiểu Tháp vi diệu cỡ này thì sẽ có thể tạo ra được những thần vật vi diệu khác, nhất định trên người nàng ấy có không ít báu vật. Thứ hai, dù cho thực lực của cô gái đó có mạnh đi nữa, nhưng với thực lực của ba chúng ta, cứ cho là đánh không lại thì lẽ nào lại không thể rút lui toàn vẹn được?”
Hai người Nam Tư lặng thinh.
Cổ Minh nói tiếp: “Hơn nữa, trước đây hai người Tu Di Không và Diệp Huyên từng tiếp xúc, khó tránh bọn họ không hợp tác với nhau, nếu như để Thiên Tộc và Tu Di tộc có được bảo vật trong tay cô gái đó trước thì đến lúc đó, chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi.
Nam Tư và Khô Càn nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Cuối cùng hai người họ cũng quyết định gặp thử Thiên Mệnh thần bí đó.
Vì trước mắt mà nói, có một Tiểu Tháp không thôi thì chẳng đáng là gì.
Lẽ nào ba tộc đánh nhau sao?
Chuyện này không tốt lắm.
Nếu hôm đó trên người cô gái Thiên Mệnh vẫn còn thần vật khác thì vấn đề này đã được giải quyết êm đẹp rồi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp thở dài, nói: “Nghịch chuyển được thời gian là mạnh lắm sao? Chẳng qua chỉ là trò vặt thôi, đợi khi các ngươi bắt được nàng ấy, tìm ra được lý do thật sự thì các ngươi sẽ biết làm được chuyện đó dễ dàng thế nào. Còn nữa, nếu như các ngươi muốn bắt nàng ấy thì phải nhanh lên, vì có khả năng tiểu chủ… À không, Diệp Huyên kia sẽ đưa nàng ấy chạy mất. Một khi nàng ấy ẩn thân, các ngươi có muốn bắt cũng khó. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, kỹ thuật trốn chạy của nàng ấy rất lợi hại đấy, một khi nàng ấy ẩn mình thì các ngươi vốn không thể nào tìm thấy được”. Ba người lặng thinh. Thiên Mệnh. Bọn họ thật sự chưa từng nghe qua cái tên đó. Thật ra, cả ba người họ đều thấy hơi động lòng, nếu đúng thật như những gì Tiểu Tháp nói thì cô gái tên Thiên Mệnh đó đúng là một kho báu rồi. Có điều, ba người họ vẫn cứ thấy có gì đó không ổn. Lời nói của Tiểu Tháp có mùi dụ dỗ. Nam Tư đột nhiên nói: “Tiểu Tháp, cô gái tên Thiên Mệnh đó có lai lịch thế nào?” Tiểu Tháp im lặng. Nam Tư chau mày, hỏi: “Sao thế?” Tiểu Tháp đáp: “Ta chỉ là một cái tháp thôi, sao ta có thể biết được nhiều như vậy?” Nam Tư đơ mặt. Lúc này, Cổ Minh đột nhiên hỏi: “Hai vị thấy thế nào?” Khô Càn lạnh lùng nói: “Tiểu Tháp này nói nhăn nói cuội, không thật, không thể tin hoàn toàn. Nam Tư cũng khẽ gật đầu, hắn ta cũng cảm thấy Tiểu Tháp này không đáng tin. Cổ Minh lại nói: “Ta thấy chúng ta có thể đến gặp cô gái đó thử”. Hai người Nam Tư nhìn sang Cổ Minh, Cổ Minh hạ giọng nói: “Thứ nhất, nếu như cô gái đó đã có thể tạo ra Tiểu Tháp vi diệu cỡ này thì sẽ có thể tạo ra được những thần vật vi diệu khác, nhất định trên người nàng ấy có không ít báu vật. Thứ hai, dù cho thực lực của cô gái đó có mạnh đi nữa, nhưng với thực lực của ba chúng ta, cứ cho là đánh không lại thì lẽ nào lại không thể rút lui toàn vẹn được?” Hai người Nam Tư lặng thinh. Cổ Minh nói tiếp: “Hơn nữa, trước đây hai người Tu Di Không và Diệp Huyên từng tiếp xúc, khó tránh bọn họ không hợp tác với nhau, nếu như để Thiên Tộc và Tu Di tộc có được bảo vật trong tay cô gái đó trước thì đến lúc đó, chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi. Nam Tư và Khô Càn nhìn nhau, sau đó gật đầu. Cuối cùng hai người họ cũng quyết định gặp thử Thiên Mệnh thần bí đó. Vì trước mắt mà nói, có một Tiểu Tháp không thôi thì chẳng đáng là gì. Lẽ nào ba tộc đánh nhau sao? Chuyện này không tốt lắm. Nếu hôm đó trên người cô gái Thiên Mệnh vẫn còn thần vật khác thì vấn đề này đã được giải quyết êm đẹp rồi.