Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…
Chương 69: Công chúa dây thần kinh thô
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Trong chớp mắt, căn phòng như rơi vào bóng tối, yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có.Không gian yên tĩnh tới quái dị như vậy duy trì trong mười phút. Điều này như đang tra tấn Cảnh Y Nhân, cô căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi, nỗi sợ hãi âm thầm thẩm thấu vào trong lòng, cô hận không thể trốn đi. Chỉ lo cậu lại vô duyên vô cớ tức giận, tâm tình bất định của cậu thật khó đoán.Nhưng vì cậu không lên tiếng, nên cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Trong đầu vẫn đang suy diễn cảnh tượng lát nữa cậu sẽ cho cô một cái tát rồi bảo cô cút đi, hoặc nhốt cô lại không cho ăn uống gì.Nhưng như vậy ít nhất còn thoải mái, dù sao cũng hơn hiện tại không nói ra dù chỉ một câu, dùng ánh mắt hận không thể giết cô đế giày vò. Như vậy thật sự tốt hơn rất nhiều.Thời gian lại từng giây từng phút trôi qua. Chợt Lục Minh quyết tuyệt mở miệng: “Cút! Cút ra ngoài.” Giọng nói anh khàn khàn mang theo âm mũi nghèn nghẹn, giống như để nói ra câu này anh đã phải trải qua bao khó chịu cùng khổ đau.“...” Cảnh Y Nhân như nhận được thánh chỉ, lập tức mở cửa, chạy trốn xông ra ngoài.“...” Lục Minh lạnh lùng đứng tại chỗ, bàn tay chậm chạp xoa ngực mình. Cô chạy đi như thể đã đào trong một khoảng ở nơi này của anh.Nỗi đau âm ỉ kéo đến.Đối với người có chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số cảm xúc lại không quá cao như Lục Minh mà nói, những năm gần đây anh hầu không như có cảm giác gì đối với tình cảm nam nữ, chỉ một lòng vì công việc.Cho đến khi nhà họ Cảnh cầm hiệp ước thông gia tìm tới, anh cũng không hề sợ hãi mà đồng ý.Chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm nam nữ khiến anh không biết phải làm thế nào với cảm giác của mình đối với Cảnh Y Nhân, cảm giác ấy làm anh nhất thời không tiếp thu nổi.Anh cho rằng đó là ảo giác của mình. Anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với nó.Mà mỗi ngày, trong bóng đêm yên tĩnh, anh mới đem nỗi lòng của mình thổ lộ vào trong nhật ký.Khi anh nghe Cảnh Y Nhân nói không thích mình, người cô thích là Cảnh Hi, bất chợt Lục Minh mới biết hóa ra tất cả những khó chịu của anh đều do Cảnh Y Nhân mà ra. Cô đã lẻn vào nơi này làm cho anh thấy khó chịu, làm cho anh bị giày vò.Muốn lấy ra cũng không lấy được... Đến giờ phút này mà Lục Minh vẫn không thừa nhận mình đã thích cảnh Y Nhân rồi.cảnh Y Nhân chạy thục mạng về phòng, nhanh chóng đóng chặt cửa rồi dựa vào cửa mà vỗ ngực. “...” Muốn hù chết cô mà. Cậu thật sự như muốn giết cô vậy.Xem ra cô phải có kế hoạch dự phòng khác, bằng không sẽ có ngày bị ông cậu này chỉnh chết mất.Mấy ngày kế tiếp Lục Minh đều không vào phòng ngủ chính.Vết máu bầm do bị cắn trên xương quai xanh của Cảnh Y Nhân cũng đã dần dần tan biến.Rõ ràng là cùng ở dưới một mái nhà, ban ngày Cảnh Y Nhân không thấy bóng dáng của Lục Minh, chỉ đến nửa đêm cô sắp ngủ rồi mới nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc trong sân. Mỗi lần nghe tiếng xe là cảnh Y Nhận biết Lục Minh đã về rồi. Từ ngày xảy ra chuyện đó, Cảnh Y Nhân hơi sợ gặp Lục Minh, nên mặc kệ có buồn ngủ hay không thì cô luôn giả vờ ngủ.Bởi vì sau khi trở về Lục Minh sẽ mở cửa phòng liếc nhìn xem cô đang làm gì, nếu cô chưa ngủ, Lục Minh sẽ làm mặt lạnh đi vào lấy đồ rồi lại ra ngoài.Một lúc sau lại đi vào lấy đồ, không nói không rằng bất cứ lời nào.Giống như cô không biết anh đã về vậy, nên thỉnh thoảng phải ra ra vào vào để có cảm giác bản thân mình tồn tại. Điều này khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng.Hai ngày đầu sau khi phát hiện anh luôn như vậy, Cảnh Y Nhân có phần lúng túng, chính vì thế mà mấy ngày sau cô luôn giả vờ ngủ.
Trong chớp mắt, căn phòng như rơi vào bóng tối, yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có.
Không gian yên tĩnh tới quái dị như vậy duy trì trong mười phút. Điều này như đang tra tấn Cảnh Y Nhân, cô căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi, nỗi sợ hãi âm thầm thẩm thấu vào trong lòng, cô hận không thể trốn đi. Chỉ lo cậu lại vô duyên vô cớ tức giận, tâm tình bất định của cậu thật khó đoán.
Nhưng vì cậu không lên tiếng, nên cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Trong đầu vẫn đang suy diễn cảnh tượng lát nữa cậu sẽ cho cô một cái tát rồi bảo cô cút đi, hoặc nhốt cô lại không cho ăn uống gì.
Nhưng như vậy ít nhất còn thoải mái, dù sao cũng hơn hiện tại không nói ra dù chỉ một câu, dùng ánh mắt hận không thể giết cô đế giày vò. Như vậy thật sự tốt hơn rất nhiều.
Thời gian lại từng giây từng phút trôi qua. Chợt Lục Minh quyết tuyệt mở miệng: “Cút! Cút ra ngoài.” Giọng nói anh khàn khàn mang theo âm mũi nghèn nghẹn, giống như để nói ra câu này anh đã phải trải qua bao khó chịu cùng khổ đau.
“...” Cảnh Y Nhân như nhận được thánh chỉ, lập tức mở cửa, chạy trốn xông ra ngoài.
“...” Lục Minh lạnh lùng đứng tại chỗ, bàn tay chậm chạp xoa ngực mình. Cô chạy đi như thể đã đào trong một khoảng ở nơi này của anh.
Nỗi đau âm ỉ kéo đến.
Đối với người có chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số cảm xúc lại không quá cao như Lục Minh mà nói, những năm gần đây anh hầu không như có cảm giác gì đối với tình cảm nam nữ, chỉ một lòng vì công việc.
Cho đến khi nhà họ Cảnh cầm hiệp ước thông gia tìm tới, anh cũng không hề sợ hãi mà đồng ý.
Chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm nam nữ khiến anh không biết phải làm thế nào với cảm giác của mình đối với Cảnh Y Nhân, cảm giác ấy làm anh nhất thời không tiếp thu nổi.
Anh cho rằng đó là ảo giác của mình. Anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với nó.
Mà mỗi ngày, trong bóng đêm yên tĩnh, anh mới đem nỗi lòng của mình thổ lộ vào trong nhật ký.
Khi anh nghe Cảnh Y Nhân nói không thích mình, người cô thích là Cảnh Hi, bất chợt Lục Minh mới biết hóa ra tất cả những khó chịu của anh đều do Cảnh Y Nhân mà ra. Cô đã lẻn vào nơi này làm cho anh thấy khó chịu, làm cho anh bị giày vò.
Muốn lấy ra cũng không lấy được... Đến giờ phút này mà Lục Minh vẫn không thừa nhận mình đã thích cảnh Y Nhân rồi.
cảnh Y Nhân chạy thục mạng về phòng, nhanh chóng đóng chặt cửa rồi dựa vào cửa mà vỗ ngực. “...” Muốn hù chết cô mà. Cậu thật sự như muốn giết cô vậy.
Xem ra cô phải có kế hoạch dự phòng khác, bằng không sẽ có ngày bị ông cậu này chỉnh chết mất.
Mấy ngày kế tiếp Lục Minh đều không vào phòng ngủ chính.
Vết máu bầm do bị cắn trên xương quai xanh của Cảnh Y Nhân cũng đã dần dần tan biến.
Rõ ràng là cùng ở dưới một mái nhà, ban ngày Cảnh Y Nhân không thấy bóng dáng của Lục Minh, chỉ đến nửa đêm cô sắp ngủ rồi mới nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc trong sân. Mỗi lần nghe tiếng xe là cảnh Y Nhận biết Lục Minh đã về rồi. Từ ngày xảy ra chuyện đó, Cảnh Y Nhân hơi sợ gặp Lục Minh, nên mặc kệ có buồn ngủ hay không thì cô luôn giả vờ ngủ.
Bởi vì sau khi trở về Lục Minh sẽ mở cửa phòng liếc nhìn xem cô đang làm gì, nếu cô chưa ngủ, Lục Minh sẽ làm mặt lạnh đi vào lấy đồ rồi lại ra ngoài.
Một lúc sau lại đi vào lấy đồ, không nói không rằng bất cứ lời nào.
Giống như cô không biết anh đã về vậy, nên thỉnh thoảng phải ra ra vào vào để có cảm giác bản thân mình tồn tại. Điều này khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng.
Hai ngày đầu sau khi phát hiện anh luôn như vậy, Cảnh Y Nhân có phần lúng túng, chính vì thế mà mấy ngày sau cô luôn giả vờ ngủ.
Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Trong chớp mắt, căn phòng như rơi vào bóng tối, yên tĩnh đến một tiếng động cũng không có.Không gian yên tĩnh tới quái dị như vậy duy trì trong mười phút. Điều này như đang tra tấn Cảnh Y Nhân, cô căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi, nỗi sợ hãi âm thầm thẩm thấu vào trong lòng, cô hận không thể trốn đi. Chỉ lo cậu lại vô duyên vô cớ tức giận, tâm tình bất định của cậu thật khó đoán.Nhưng vì cậu không lên tiếng, nên cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Trong đầu vẫn đang suy diễn cảnh tượng lát nữa cậu sẽ cho cô một cái tát rồi bảo cô cút đi, hoặc nhốt cô lại không cho ăn uống gì.Nhưng như vậy ít nhất còn thoải mái, dù sao cũng hơn hiện tại không nói ra dù chỉ một câu, dùng ánh mắt hận không thể giết cô đế giày vò. Như vậy thật sự tốt hơn rất nhiều.Thời gian lại từng giây từng phút trôi qua. Chợt Lục Minh quyết tuyệt mở miệng: “Cút! Cút ra ngoài.” Giọng nói anh khàn khàn mang theo âm mũi nghèn nghẹn, giống như để nói ra câu này anh đã phải trải qua bao khó chịu cùng khổ đau.“...” Cảnh Y Nhân như nhận được thánh chỉ, lập tức mở cửa, chạy trốn xông ra ngoài.“...” Lục Minh lạnh lùng đứng tại chỗ, bàn tay chậm chạp xoa ngực mình. Cô chạy đi như thể đã đào trong một khoảng ở nơi này của anh.Nỗi đau âm ỉ kéo đến.Đối với người có chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số cảm xúc lại không quá cao như Lục Minh mà nói, những năm gần đây anh hầu không như có cảm giác gì đối với tình cảm nam nữ, chỉ một lòng vì công việc.Cho đến khi nhà họ Cảnh cầm hiệp ước thông gia tìm tới, anh cũng không hề sợ hãi mà đồng ý.Chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm nam nữ khiến anh không biết phải làm thế nào với cảm giác của mình đối với Cảnh Y Nhân, cảm giác ấy làm anh nhất thời không tiếp thu nổi.Anh cho rằng đó là ảo giác của mình. Anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với nó.Mà mỗi ngày, trong bóng đêm yên tĩnh, anh mới đem nỗi lòng của mình thổ lộ vào trong nhật ký.Khi anh nghe Cảnh Y Nhân nói không thích mình, người cô thích là Cảnh Hi, bất chợt Lục Minh mới biết hóa ra tất cả những khó chịu của anh đều do Cảnh Y Nhân mà ra. Cô đã lẻn vào nơi này làm cho anh thấy khó chịu, làm cho anh bị giày vò.Muốn lấy ra cũng không lấy được... Đến giờ phút này mà Lục Minh vẫn không thừa nhận mình đã thích cảnh Y Nhân rồi.cảnh Y Nhân chạy thục mạng về phòng, nhanh chóng đóng chặt cửa rồi dựa vào cửa mà vỗ ngực. “...” Muốn hù chết cô mà. Cậu thật sự như muốn giết cô vậy.Xem ra cô phải có kế hoạch dự phòng khác, bằng không sẽ có ngày bị ông cậu này chỉnh chết mất.Mấy ngày kế tiếp Lục Minh đều không vào phòng ngủ chính.Vết máu bầm do bị cắn trên xương quai xanh của Cảnh Y Nhân cũng đã dần dần tan biến.Rõ ràng là cùng ở dưới một mái nhà, ban ngày Cảnh Y Nhân không thấy bóng dáng của Lục Minh, chỉ đến nửa đêm cô sắp ngủ rồi mới nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc trong sân. Mỗi lần nghe tiếng xe là cảnh Y Nhận biết Lục Minh đã về rồi. Từ ngày xảy ra chuyện đó, Cảnh Y Nhân hơi sợ gặp Lục Minh, nên mặc kệ có buồn ngủ hay không thì cô luôn giả vờ ngủ.Bởi vì sau khi trở về Lục Minh sẽ mở cửa phòng liếc nhìn xem cô đang làm gì, nếu cô chưa ngủ, Lục Minh sẽ làm mặt lạnh đi vào lấy đồ rồi lại ra ngoài.Một lúc sau lại đi vào lấy đồ, không nói không rằng bất cứ lời nào.Giống như cô không biết anh đã về vậy, nên thỉnh thoảng phải ra ra vào vào để có cảm giác bản thân mình tồn tại. Điều này khiến thần kinh cô trở nên căng thẳng.Hai ngày đầu sau khi phát hiện anh luôn như vậy, Cảnh Y Nhân có phần lúng túng, chính vì thế mà mấy ngày sau cô luôn giả vờ ngủ.