Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 216: Gọi điện thoại cho cậu

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Cảnh Y Nhân lạnh lùng nhìn cô ta, hai người nhìn nhau tận mây phút, rồi cô bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng bước xuống tầng. Cảnh Y Nhân này đâu phải là kẻ dễ bắt nạt!Quản gia Ngô rất chuyên nghiệp, ông lập tức dẫn Tiết Phương Hoa tới phòng nghỉ dành cho khách để cô ta tắm rửa, quần áo để thay cũng lấy từ trong kho, ông không dám lấy quần áo của Cảnh Y Nhân.Cảnh Y Nhân xuống tầng, ngồi ở trước bàn ăn chờ cơm.Cô đang nghĩ không biết liệu Tiết Phương Hoa có định “vừa ăn cắp vừa la làng” mà đi kể lể ngay cho Lục Minh chuyện vừa rồi không?Nghĩ vậy, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Minh. Không bao lâu sau, Tiết Phương Hoa cũng bước xuống nhà, cô ta vẫn tự nhiến bước tới bàn ăn như mọi khi, kéo ghế ra ngồi xuống, vừa lúc chính diện với Cảnh Y Nhân, cũng thấy cô đang gọi điện thoại.Điện thoại di động được kết nối rất nhanh chóng, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Lục Minh lập tức vang lên ở đầu dây bên kia: “Alô.”, thỉnh thoảng còn có âm thanh “xoàn xoạt”, có vẻ như Lục Minh đang viết gì đó.Cảnh Y Nhân cầm điện thoại, nhưng không kể tội ngay chuyện Tiết Phương Hoa với Lục Minh.Cô vẫn chưa thể xác định được chính xác mối quan hệ giữa Lục Minh và Tiết Phương Hoa là gì, cũng không rõ ở trong lòng Lục Minh, Tiết Phương Hoa có quan trọng hơn cô không. Cô cáo trạng với Lục Minh mà anh lại đau lòng cho Tiết Phương Hoa thì chẳng phải cô đã tự vả vào mặt mình hay sao.Cảnh Y Nhân mở miệng hỏi, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Ông xã, hôm nay có khách đến nhà chơi đấy, anh có biết không?” “...” Cảnh Y Nhân không biết một tiếng “ông xã” này đã khiến Lục Minh chấn động đến mức nào, lại nghĩ tới vừa nãy người giúp việc đã gọi điện thoại nói Tiết Phương Hoa đến nhà.Anh nghĩ mỗi lần Tiết Phương Hoa tới chơi đều không ở lại lâu, cũng thường không có chuyện gì quan trọng nên khi nhận được điện thoại của người giúp việc, anh không hỏi gì thêm, hơn nữa anh đang phải xử lý một tập tài liệu rất quan trọng, nên chỉ lạnh nhạtừ một tiếng rồi cúp điện thoại.Ai biết chưa được bao lâu thì Cảnh Y Nhân lại gọi điện thoại tới. Cô gọi một tiếng “ông xã” cực kỳ ngọt ngào, tuy anh đoán được rằng cô cố ý cho Tiết Phương Hoa nghe nhưng anh vẫn cảm thấy dường như có mật ngọt đang rót vào lòng mình vậy.Trước đây, anh vốn còn lo lắng không biết liệu Cảnh Y Nhân có để bụng việc Tiết Phương Hoa đến nhà hay không, nhưng giờ xem ra thì có vẻ như chuyện này không có gì xấu. Nhưng dù sao anh cũng đã đáp ứng với Cảnh Y Nhân sẽ không tiếp tục liên hệ với Tiết Phương Hoa rồi, hơn nữa trước đó anh quả thực cũng không biết Tiết Phương Hoa lại đến nhà anh.Lục Minh cười khẽ trả lời một câu: “Anh không biết.”“Ấy, không ai hẹn anh sao?” Nói xong, Cảnh Y Nhân còn liếc Tiết Phương Hoa một cái. “Vậy thì chắc là có người nói dối mất rồi. Ông xã à, sau này, anh phải khiêm tốn một chút đấy, tránh để con chó con mèo nào cũng dám tùy tiện giả vờ thân quen mà tìm đến cửa nhé.”“Ai ấy ạ? Em cũng chẳng biết nữa. Thế em đuổi cô ta đi nhé.” “Vâng, em có ngoan ngoãn ăn cơm mà.” “Em vẫn chưa uống. Nước gừng pha đường ấy là anh tự nấu cho em à?”“Vâng, vậy thì em nhất định sẽ uống hết.”Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân hoàn toàn không nhận ra mình đang ghen, vì giành được thắng lợi mà đắc ý, giống hệt như người phụ nữ đang tuyên chiến với đám con giáp thứ mười ba vậy. “Cô nghe thấy chưa? Lục Minh bảo tôi đuổi cô đi đây.” Nghe lời cảnh cáo của Cảnh Y Nhân, Tiết Phương Hoa ngược lại vẫn bình thản ung dung, so với Lý Đồng, cô biết giữ bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó, Tiết Phương Hoa khinh khỉnh lấy điện thoại di động ra, hai tay duỗi dài đặt trên bàn ăn, cánh tay cô ta duỗi ra rất dài, để điện thoại rất thấp, chỉ cần Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống là có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình. Đập vào mắt Cảnh Y Nhân chính là số điện thoại của Lục Minh trong danh bạ.Trên màn hình còn có một tấm ảnh chụp chung của Lục Minh đang đứng sóng vai bên cạnh Tiết Phương Hoa.Nhìn thấy tấm hình ấy, Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, âm thầm cắn răng. Lúc này cô mới nhận ra cô không hề có một tấm ảnh chụp chung nào với Lục Minh, cho dù có thì cũng chỉ là ảnh cưới của “Cảnh Y Nhân” với Lục Minh thôi. Tiết Phương Hoa có vẻ rất hài lòng, lại ném cho Cảnh Y Nhân một nụ cười đắc thắng rồi ấn vào phím gọi...

Cảnh Y Nhân lạnh lùng nhìn cô ta, hai người nhìn nhau tận mây phút, rồi cô bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng bước xuống tầng. Cảnh Y Nhân này đâu phải là kẻ dễ bắt nạt!

Quản gia Ngô rất chuyên nghiệp, ông lập tức dẫn Tiết Phương Hoa tới phòng nghỉ dành cho khách để cô ta tắm rửa, quần áo để thay cũng lấy từ trong kho, ông không dám lấy quần áo của Cảnh Y Nhân.

Cảnh Y Nhân xuống tầng, ngồi ở trước bàn ăn chờ cơm.

Cô đang nghĩ không biết liệu Tiết Phương Hoa có định “vừa ăn cắp vừa la làng” mà đi kể lể ngay cho Lục Minh chuyện vừa rồi không?

Nghĩ vậy, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Minh. Không bao lâu sau, Tiết Phương Hoa cũng bước xuống nhà, cô ta vẫn tự nhiến bước tới bàn ăn như mọi khi, kéo ghế ra ngồi xuống, vừa lúc chính diện với Cảnh Y Nhân, cũng thấy cô đang gọi điện thoại.

Điện thoại di động được kết nối rất nhanh chóng, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Lục Minh lập tức vang lên ở đầu dây bên kia: “Alô.”, thỉnh thoảng còn có âm thanh “xoàn xoạt”, có vẻ như Lục Minh đang viết gì đó.

Cảnh Y Nhân cầm điện thoại, nhưng không kể tội ngay chuyện Tiết Phương Hoa với Lục Minh.

Cô vẫn chưa thể xác định được chính xác mối quan hệ giữa Lục Minh và Tiết Phương Hoa là gì, cũng không rõ ở trong lòng Lục Minh, Tiết Phương Hoa có quan trọng hơn cô không. Cô cáo trạng với Lục Minh mà anh lại đau lòng cho Tiết Phương Hoa thì chẳng phải cô đã tự vả vào mặt mình hay sao.

Cảnh Y Nhân mở miệng hỏi, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Ông xã, hôm nay có khách đến nhà chơi đấy, anh có biết không?” “...” Cảnh Y Nhân không biết một tiếng “ông xã” này đã khiến Lục Minh chấn động đến mức nào, lại nghĩ tới vừa nãy người giúp việc đã gọi điện thoại nói Tiết Phương Hoa đến nhà.

Anh nghĩ mỗi lần Tiết Phương Hoa tới chơi đều không ở lại lâu, cũng thường không có chuyện gì quan trọng nên khi nhận được điện thoại của người giúp việc, anh không hỏi gì thêm, hơn nữa anh đang phải xử lý một tập tài liệu rất quan trọng, nên chỉ lạnh nhạtừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Ai biết chưa được bao lâu thì Cảnh Y Nhân lại gọi điện thoại tới. Cô gọi một tiếng “ông xã” cực kỳ ngọt ngào, tuy anh đoán được rằng cô cố ý cho Tiết Phương Hoa nghe nhưng anh vẫn cảm thấy dường như có mật ngọt đang rót vào lòng mình vậy.

Trước đây, anh vốn còn lo lắng không biết liệu Cảnh Y Nhân có để bụng việc Tiết Phương Hoa đến nhà hay không, nhưng giờ xem ra thì có vẻ như chuyện này không có gì xấu. Nhưng dù sao anh cũng đã đáp ứng với Cảnh Y Nhân sẽ không tiếp tục liên hệ với Tiết Phương Hoa rồi, hơn nữa trước đó anh quả thực cũng không biết Tiết Phương Hoa lại đến nhà anh.

Lục Minh cười khẽ trả lời một câu: “Anh không biết.”

“Ấy, không ai hẹn anh sao?” Nói xong, Cảnh Y Nhân còn liếc Tiết Phương Hoa một cái. “Vậy thì chắc là có người nói dối mất rồi. Ông xã à, sau này, anh phải khiêm tốn một chút đấy, tránh để con chó con mèo nào cũng dám tùy tiện giả vờ thân quen mà tìm đến cửa nhé.”

“Ai ấy ạ? Em cũng chẳng biết nữa. Thế em đuổi cô ta đi nhé.” “Vâng, em có ngoan ngoãn ăn cơm mà.” “Em vẫn chưa uống. Nước gừng pha đường ấy là anh tự nấu cho em à?”

“Vâng, vậy thì em nhất định sẽ uống hết.”

Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân hoàn toàn không nhận ra mình đang ghen, vì giành được thắng lợi mà đắc ý, giống hệt như người phụ nữ đang tuyên chiến với đám con giáp thứ mười ba vậy. “Cô nghe thấy chưa? Lục Minh bảo tôi đuổi cô đi đây.” Nghe lời cảnh cáo của Cảnh Y Nhân, Tiết Phương Hoa ngược lại vẫn bình thản ung dung, so với Lý Đồng, cô biết giữ bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó, Tiết Phương Hoa khinh khỉnh lấy điện thoại di động ra, hai tay duỗi dài đặt trên bàn ăn, cánh tay cô ta duỗi ra rất dài, để điện thoại rất thấp, chỉ cần Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống là có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình. Đập vào mắt Cảnh Y Nhân chính là số điện thoại của Lục Minh trong danh bạ.

Trên màn hình còn có một tấm ảnh chụp chung của Lục Minh đang đứng sóng vai bên cạnh Tiết Phương Hoa.

Nhìn thấy tấm hình ấy, Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, âm thầm cắn răng. Lúc này cô mới nhận ra cô không hề có một tấm ảnh chụp chung nào với Lục Minh, cho dù có thì cũng chỉ là ảnh cưới của “Cảnh Y Nhân” với Lục Minh thôi. Tiết Phương Hoa có vẻ rất hài lòng, lại ném cho Cảnh Y Nhân một nụ cười đắc thắng rồi ấn vào phím gọi...

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Cảnh Y Nhân lạnh lùng nhìn cô ta, hai người nhìn nhau tận mây phút, rồi cô bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng bước xuống tầng. Cảnh Y Nhân này đâu phải là kẻ dễ bắt nạt!Quản gia Ngô rất chuyên nghiệp, ông lập tức dẫn Tiết Phương Hoa tới phòng nghỉ dành cho khách để cô ta tắm rửa, quần áo để thay cũng lấy từ trong kho, ông không dám lấy quần áo của Cảnh Y Nhân.Cảnh Y Nhân xuống tầng, ngồi ở trước bàn ăn chờ cơm.Cô đang nghĩ không biết liệu Tiết Phương Hoa có định “vừa ăn cắp vừa la làng” mà đi kể lể ngay cho Lục Minh chuyện vừa rồi không?Nghĩ vậy, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Minh. Không bao lâu sau, Tiết Phương Hoa cũng bước xuống nhà, cô ta vẫn tự nhiến bước tới bàn ăn như mọi khi, kéo ghế ra ngồi xuống, vừa lúc chính diện với Cảnh Y Nhân, cũng thấy cô đang gọi điện thoại.Điện thoại di động được kết nối rất nhanh chóng, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của Lục Minh lập tức vang lên ở đầu dây bên kia: “Alô.”, thỉnh thoảng còn có âm thanh “xoàn xoạt”, có vẻ như Lục Minh đang viết gì đó.Cảnh Y Nhân cầm điện thoại, nhưng không kể tội ngay chuyện Tiết Phương Hoa với Lục Minh.Cô vẫn chưa thể xác định được chính xác mối quan hệ giữa Lục Minh và Tiết Phương Hoa là gì, cũng không rõ ở trong lòng Lục Minh, Tiết Phương Hoa có quan trọng hơn cô không. Cô cáo trạng với Lục Minh mà anh lại đau lòng cho Tiết Phương Hoa thì chẳng phải cô đã tự vả vào mặt mình hay sao.Cảnh Y Nhân mở miệng hỏi, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Ông xã, hôm nay có khách đến nhà chơi đấy, anh có biết không?” “...” Cảnh Y Nhân không biết một tiếng “ông xã” này đã khiến Lục Minh chấn động đến mức nào, lại nghĩ tới vừa nãy người giúp việc đã gọi điện thoại nói Tiết Phương Hoa đến nhà.Anh nghĩ mỗi lần Tiết Phương Hoa tới chơi đều không ở lại lâu, cũng thường không có chuyện gì quan trọng nên khi nhận được điện thoại của người giúp việc, anh không hỏi gì thêm, hơn nữa anh đang phải xử lý một tập tài liệu rất quan trọng, nên chỉ lạnh nhạtừ một tiếng rồi cúp điện thoại.Ai biết chưa được bao lâu thì Cảnh Y Nhân lại gọi điện thoại tới. Cô gọi một tiếng “ông xã” cực kỳ ngọt ngào, tuy anh đoán được rằng cô cố ý cho Tiết Phương Hoa nghe nhưng anh vẫn cảm thấy dường như có mật ngọt đang rót vào lòng mình vậy.Trước đây, anh vốn còn lo lắng không biết liệu Cảnh Y Nhân có để bụng việc Tiết Phương Hoa đến nhà hay không, nhưng giờ xem ra thì có vẻ như chuyện này không có gì xấu. Nhưng dù sao anh cũng đã đáp ứng với Cảnh Y Nhân sẽ không tiếp tục liên hệ với Tiết Phương Hoa rồi, hơn nữa trước đó anh quả thực cũng không biết Tiết Phương Hoa lại đến nhà anh.Lục Minh cười khẽ trả lời một câu: “Anh không biết.”“Ấy, không ai hẹn anh sao?” Nói xong, Cảnh Y Nhân còn liếc Tiết Phương Hoa một cái. “Vậy thì chắc là có người nói dối mất rồi. Ông xã à, sau này, anh phải khiêm tốn một chút đấy, tránh để con chó con mèo nào cũng dám tùy tiện giả vờ thân quen mà tìm đến cửa nhé.”“Ai ấy ạ? Em cũng chẳng biết nữa. Thế em đuổi cô ta đi nhé.” “Vâng, em có ngoan ngoãn ăn cơm mà.” “Em vẫn chưa uống. Nước gừng pha đường ấy là anh tự nấu cho em à?”“Vâng, vậy thì em nhất định sẽ uống hết.”Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân hoàn toàn không nhận ra mình đang ghen, vì giành được thắng lợi mà đắc ý, giống hệt như người phụ nữ đang tuyên chiến với đám con giáp thứ mười ba vậy. “Cô nghe thấy chưa? Lục Minh bảo tôi đuổi cô đi đây.” Nghe lời cảnh cáo của Cảnh Y Nhân, Tiết Phương Hoa ngược lại vẫn bình thản ung dung, so với Lý Đồng, cô biết giữ bình tĩnh hơn nhiều. Sau đó, Tiết Phương Hoa khinh khỉnh lấy điện thoại di động ra, hai tay duỗi dài đặt trên bàn ăn, cánh tay cô ta duỗi ra rất dài, để điện thoại rất thấp, chỉ cần Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống là có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình. Đập vào mắt Cảnh Y Nhân chính là số điện thoại của Lục Minh trong danh bạ.Trên màn hình còn có một tấm ảnh chụp chung của Lục Minh đang đứng sóng vai bên cạnh Tiết Phương Hoa.Nhìn thấy tấm hình ấy, Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, âm thầm cắn răng. Lúc này cô mới nhận ra cô không hề có một tấm ảnh chụp chung nào với Lục Minh, cho dù có thì cũng chỉ là ảnh cưới của “Cảnh Y Nhân” với Lục Minh thôi. Tiết Phương Hoa có vẻ rất hài lòng, lại ném cho Cảnh Y Nhân một nụ cười đắc thắng rồi ấn vào phím gọi...

Chương 216: Gọi điện thoại cho cậu