Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 274: Công chúa mượn ô

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Lục Minh cả kinh, thân thể đột nhiên khựng lại, vén rèm lên đang định đi vào thì “Soạt” một tiếng, mành bị kéo ra.Cảnh Y Nhân bịt miệng nhỏ, khập khiễng đi đến trước mặt Lục Minh. Thấy thế, Lục Minh sầm mặt lại: “Xảy ra chuyện gì?” Cảnh Y Nhân chép chép miệng nhỏ oan ức, liếc nhìn bóng lưng bác sĩ còn ở bên trong bận thu dọn đồ đạc một chút, rồi thu tầm mắt về.Cô tội nghiệp nhìn Lục Minh. “Anh ta cầm một thứ thô thô dài dài chọc vào trong mông em, còn phun nước vào bên trong. Đau chết em rồi!” “...” Sắc mặt Lục Minh đột nhiên trầm xuống, đen hơn cả Bao Công.“...” Sau khi nghe Cảnh Y Nhân nói, bác sĩ sửng sốt đến mức vai run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người, trong tay anh ta cầm đầu ống tiêm to đùng chứng minh sự trong sạch của mình. Anh ta hoảng loạn giải thích: “Ngài Lục! Tiêm! Là tiêm mà, tốt cho cơ thể của cô Cảnh thôi!”“...” Nét mặt Lục Minh có vẻ hơi bất đắc dĩ. Anh kéo Cảnh Y Nhân vào lồng ngực, thò tay xuống dưới eo xoa xoa PP* giúp cô.(*) PP: Mông Kiểm tra sức khỏe hoàn tất, hôm nay Cảnh Y Nhân còn có một tiết học.Lục Minh đưa cô đến lớp trước, dặn cô buổi trưa phải ăn cơm, tan học nhất định phải chờ tài xế đến đón, giống như đang dặn dò con cái.Cảnh Y Nhân gật đầu như giã tỏi, ra dáng một bé ngoan.Lục Minh thấy cô đều nghe lời mới đi đến công ty. Rất nhiều học sinh ở trong trường nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân sóng đôi, hâm mộ đến hai mắt lóe sáng. Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp toàn trường. Lời đồn Cảnh Y Nhân từng không được sủng ái, bị Lục Minh ghét bỏ thoắt cái bị dập tắt.Lúc tan học trời chợt đổ cơn mưa rào, có sấm chớp, khiến khí hậu oi bức này càng thêm nặng nề.Cảnh Y Nhân không mang ô, tài xế gọi điện thoại nói giữa đường bị kẹt xe, phải lát nữa mới đến được. Hiện đang là giờ cao điểm tan tầm, không biết tắc đường tới khi nào, Cảnh Y Nhân dứt khoát bảo tài xế không cần đến nữa, cô sẽ tự gọi xe quay về. Mua càng rơi càng nặng hạt, Cảnh Y Nhân đứng ở hành lang phòng học trên tầng, nước mưa rào rào bắn cả lên giày.Có bạn nam nhiệt tình muốn đi chung ô với Cảnh Y Nhân một đoạn đường nhưng bị cô từ chối.Cuối cùng Cảnh Y Nhân cũng lấy được một cái ô.Cô tìm được ô trong phòng làm việc rộng rãi xa hoa không một bóng người của Phó Minh Tuấn. Mặc dù cô biết không thân quen mà lấy đồ của người ta là không tốt, nhưng nói thế nào thì Phó Minh Tuấn cũng là bạn bè tốt của Lục Minh, còn tình cờ ăn cơm ở nhà bọn họ, mượn cái ô chắc cũng không đáng đâu. Cảnh Y Nhân lấy ô còn để lại tờ giấy trên bàn: “Bản cung cầm ô đi rồi - Cảnh Y Nhân.” Cảnh Y Nhân cầm ô, đeo túi xách ra khỏi trường học. Mặc dù có ô, giày của Cảnh Y Nhân vẫn bị nước mưa bắn lên ướt đến phân nửa.Ra khỏi trường, cô vào quán cà phê gần đó đợi mưa ngớt một chút, mưa lớn như vậy cũng không gọi được xe. Chỉ là Cảnh Y Nhân không ngờ sẽ đụng phải giáo sư Phó Minh Tuấn ở nơi này.Cô nói tại sao Phó Minh Tuấn không ở văn phòng, hóa ra là hẹn hò phụ nữ ở đây.Cảnh Y Nhân thu ô vào, vẩy vẩy nước trên ô, giật một cái túi trên cửa phòng cà phê bọc cái ô lại, rồi giậm giậm chân cho thấm bớt nước mới vào trong phòng.Trong quán cà phê có giai điệu vui vẻ, du dương của nhạc Jazz, phong cách châu u. Cảnh Y Nhân tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chọn một ly cà phê, ngắm hạt mưa tí tách bên ngoài lại cảm thấy một phong vị khác.

Lục Minh cả kinh, thân thể đột nhiên khựng lại, vén rèm lên đang định đi vào thì “Soạt” một tiếng, mành bị kéo ra.

Cảnh Y Nhân bịt miệng nhỏ, khập khiễng đi đến trước mặt Lục Minh. Thấy thế, Lục Minh sầm mặt lại: “Xảy ra chuyện gì?” Cảnh Y Nhân chép chép miệng nhỏ oan ức, liếc nhìn bóng lưng bác sĩ còn ở bên trong bận thu dọn đồ đạc một chút, rồi thu tầm mắt về.

Cô tội nghiệp nhìn Lục Minh. “Anh ta cầm một thứ thô thô dài dài chọc vào trong mông em, còn phun nước vào bên trong. Đau chết em rồi!” “...” Sắc mặt Lục Minh đột nhiên trầm xuống, đen hơn cả Bao Công.

“...” Sau khi nghe Cảnh Y Nhân nói, bác sĩ sửng sốt đến mức vai run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người, trong tay anh ta cầm đầu ống tiêm to đùng chứng minh sự trong sạch của mình. Anh ta hoảng loạn giải thích: “Ngài Lục! Tiêm! Là tiêm mà, tốt cho cơ thể của cô Cảnh thôi!”

“...” Nét mặt Lục Minh có vẻ hơi bất đắc dĩ. Anh kéo Cảnh Y Nhân vào lồng ngực, thò tay xuống dưới eo xoa xoa PP* giúp cô.

(*) PP: Mông Kiểm tra sức khỏe hoàn tất, hôm nay Cảnh Y Nhân còn có một tiết học.

Lục Minh đưa cô đến lớp trước, dặn cô buổi trưa phải ăn cơm, tan học nhất định phải chờ tài xế đến đón, giống như đang dặn dò con cái.

Cảnh Y Nhân gật đầu như giã tỏi, ra dáng một bé ngoan.

Lục Minh thấy cô đều nghe lời mới đi đến công ty. Rất nhiều học sinh ở trong trường nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân sóng đôi, hâm mộ đến hai mắt lóe sáng. Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp toàn trường. Lời đồn Cảnh Y Nhân từng không được sủng ái, bị Lục Minh ghét bỏ thoắt cái bị dập tắt.

Lúc tan học trời chợt đổ cơn mưa rào, có sấm chớp, khiến khí hậu oi bức này càng thêm nặng nề.

Cảnh Y Nhân không mang ô, tài xế gọi điện thoại nói giữa đường bị kẹt xe, phải lát nữa mới đến được. Hiện đang là giờ cao điểm tan tầm, không biết tắc đường tới khi nào, Cảnh Y Nhân dứt khoát bảo tài xế không cần đến nữa, cô sẽ tự gọi xe quay về. Mua càng rơi càng nặng hạt, Cảnh Y Nhân đứng ở hành lang phòng học trên tầng, nước mưa rào rào bắn cả lên giày.

Có bạn nam nhiệt tình muốn đi chung ô với Cảnh Y Nhân một đoạn đường nhưng bị cô từ chối.

Cuối cùng Cảnh Y Nhân cũng lấy được một cái ô.

Cô tìm được ô trong phòng làm việc rộng rãi xa hoa không một bóng người của Phó Minh Tuấn. Mặc dù cô biết không thân quen mà lấy đồ của người ta là không tốt, nhưng nói thế nào thì Phó Minh Tuấn cũng là bạn bè tốt của Lục Minh, còn tình cờ ăn cơm ở nhà bọn họ, mượn cái ô chắc cũng không đáng đâu. Cảnh Y Nhân lấy ô còn để lại tờ giấy trên bàn: “Bản cung cầm ô đi rồi - Cảnh Y Nhân.” Cảnh Y Nhân cầm ô, đeo túi xách ra khỏi trường học. Mặc dù có ô, giày của Cảnh Y Nhân vẫn bị nước mưa bắn lên ướt đến phân nửa.

Ra khỏi trường, cô vào quán cà phê gần đó đợi mưa ngớt một chút, mưa lớn như vậy cũng không gọi được xe. Chỉ là Cảnh Y Nhân không ngờ sẽ đụng phải giáo sư Phó Minh Tuấn ở nơi này.

Cô nói tại sao Phó Minh Tuấn không ở văn phòng, hóa ra là hẹn hò phụ nữ ở đây.

Cảnh Y Nhân thu ô vào, vẩy vẩy nước trên ô, giật một cái túi trên cửa phòng cà phê bọc cái ô lại, rồi giậm giậm chân cho thấm bớt nước mới vào trong phòng.

Trong quán cà phê có giai điệu vui vẻ, du dương của nhạc Jazz, phong cách châu u. Cảnh Y Nhân tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chọn một ly cà phê, ngắm hạt mưa tí tách bên ngoài lại cảm thấy một phong vị khác.

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… Lục Minh cả kinh, thân thể đột nhiên khựng lại, vén rèm lên đang định đi vào thì “Soạt” một tiếng, mành bị kéo ra.Cảnh Y Nhân bịt miệng nhỏ, khập khiễng đi đến trước mặt Lục Minh. Thấy thế, Lục Minh sầm mặt lại: “Xảy ra chuyện gì?” Cảnh Y Nhân chép chép miệng nhỏ oan ức, liếc nhìn bóng lưng bác sĩ còn ở bên trong bận thu dọn đồ đạc một chút, rồi thu tầm mắt về.Cô tội nghiệp nhìn Lục Minh. “Anh ta cầm một thứ thô thô dài dài chọc vào trong mông em, còn phun nước vào bên trong. Đau chết em rồi!” “...” Sắc mặt Lục Minh đột nhiên trầm xuống, đen hơn cả Bao Công.“...” Sau khi nghe Cảnh Y Nhân nói, bác sĩ sửng sốt đến mức vai run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người, trong tay anh ta cầm đầu ống tiêm to đùng chứng minh sự trong sạch của mình. Anh ta hoảng loạn giải thích: “Ngài Lục! Tiêm! Là tiêm mà, tốt cho cơ thể của cô Cảnh thôi!”“...” Nét mặt Lục Minh có vẻ hơi bất đắc dĩ. Anh kéo Cảnh Y Nhân vào lồng ngực, thò tay xuống dưới eo xoa xoa PP* giúp cô.(*) PP: Mông Kiểm tra sức khỏe hoàn tất, hôm nay Cảnh Y Nhân còn có một tiết học.Lục Minh đưa cô đến lớp trước, dặn cô buổi trưa phải ăn cơm, tan học nhất định phải chờ tài xế đến đón, giống như đang dặn dò con cái.Cảnh Y Nhân gật đầu như giã tỏi, ra dáng một bé ngoan.Lục Minh thấy cô đều nghe lời mới đi đến công ty. Rất nhiều học sinh ở trong trường nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Y Nhân sóng đôi, hâm mộ đến hai mắt lóe sáng. Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp toàn trường. Lời đồn Cảnh Y Nhân từng không được sủng ái, bị Lục Minh ghét bỏ thoắt cái bị dập tắt.Lúc tan học trời chợt đổ cơn mưa rào, có sấm chớp, khiến khí hậu oi bức này càng thêm nặng nề.Cảnh Y Nhân không mang ô, tài xế gọi điện thoại nói giữa đường bị kẹt xe, phải lát nữa mới đến được. Hiện đang là giờ cao điểm tan tầm, không biết tắc đường tới khi nào, Cảnh Y Nhân dứt khoát bảo tài xế không cần đến nữa, cô sẽ tự gọi xe quay về. Mua càng rơi càng nặng hạt, Cảnh Y Nhân đứng ở hành lang phòng học trên tầng, nước mưa rào rào bắn cả lên giày.Có bạn nam nhiệt tình muốn đi chung ô với Cảnh Y Nhân một đoạn đường nhưng bị cô từ chối.Cuối cùng Cảnh Y Nhân cũng lấy được một cái ô.Cô tìm được ô trong phòng làm việc rộng rãi xa hoa không một bóng người của Phó Minh Tuấn. Mặc dù cô biết không thân quen mà lấy đồ của người ta là không tốt, nhưng nói thế nào thì Phó Minh Tuấn cũng là bạn bè tốt của Lục Minh, còn tình cờ ăn cơm ở nhà bọn họ, mượn cái ô chắc cũng không đáng đâu. Cảnh Y Nhân lấy ô còn để lại tờ giấy trên bàn: “Bản cung cầm ô đi rồi - Cảnh Y Nhân.” Cảnh Y Nhân cầm ô, đeo túi xách ra khỏi trường học. Mặc dù có ô, giày của Cảnh Y Nhân vẫn bị nước mưa bắn lên ướt đến phân nửa.Ra khỏi trường, cô vào quán cà phê gần đó đợi mưa ngớt một chút, mưa lớn như vậy cũng không gọi được xe. Chỉ là Cảnh Y Nhân không ngờ sẽ đụng phải giáo sư Phó Minh Tuấn ở nơi này.Cô nói tại sao Phó Minh Tuấn không ở văn phòng, hóa ra là hẹn hò phụ nữ ở đây.Cảnh Y Nhân thu ô vào, vẩy vẩy nước trên ô, giật một cái túi trên cửa phòng cà phê bọc cái ô lại, rồi giậm giậm chân cho thấm bớt nước mới vào trong phòng.Trong quán cà phê có giai điệu vui vẻ, du dương của nhạc Jazz, phong cách châu u. Cảnh Y Nhân tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chọn một ly cà phê, ngắm hạt mưa tí tách bên ngoài lại cảm thấy một phong vị khác.

Chương 274: Công chúa mượn ô