Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác…

Chương 429: 429

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3ựa như mỗi khi cô cử động thì hoàng đế cữu cữu sẽ phải hứng chịu cơn đau như ngàn đao chém vào người vậy.Rốt cuộc hoàng để cữu cữu bị bệnh gì mà kì lạ thế?Tại sao người không truyền thái y tới bắt bệnh?Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng hỏi thì bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn, run rẩy của hoàng để cữu cữu, người dỗ dành cô: “Y Nhân ngoan! Đừng cử động!”“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhắm hai mắt lại, có chết cũng không dám động đậy nữa. Cảnh Y Nhân lo lắng cho bệnh tình của hoàng đế cữu cữu, thần kinh căng thẳng không dám nhúc nhích chút nào. Hồi lâu sau, cô dần dần thả lỏng, không biết đã ngủ quên từ lúc nào rồi.Tới khi cô tỉnh lại, hoàng đế cữu cữu đã không còn bên cạnh2cô nữa.Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu lại liền thấy phần khăn trải giường phía sau mình ướt sũng như bị dội nước.Đây là mồ hôi của hoàng để cữu cữu sao? Cảnh Y Nhân có phần không dám tin, chảy nhiều mồ hôi như vậy, chỉ sợ người đã sớm mất nước mà chết rồi.Lát sau, có một cung nữ vào hầu hạ cô trở về phủ công chúa để dùng bữa tối. Tiểu Tấn vương gia tìm cô cả buổi chiều mà không thấy nên cúi đầu ủ rũ đến chỗ cổ, mặt dày mày dạn đòi ăn chực cơm tối.Hai người còn chưa ăn xong đã thấy công công tới phủ công chúa tìm tiểu Tấn vương gia để truyền dự thánh chỉ. Tiểu Tấn vương gia đã tròn 16 tuổi, đến tuổi được ban đất và phủ đệ rồi.Hoàng thượng ban cho5tiểu Tấn vương gia vùng đất rộng rãi nhất ở gần biên giới, ngày mai phải khởi hành đến biên giới để làm Vương. Mọi người đều vui mừng cho tiểu Tấn vương gia. Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng thấy vậy, tiểu Tấn vương gia không hổ là tiểu vương gia được hoàng đế cữu cữu yêu thương nhất, người ban cho cậu ta vùng đất ở vị trí đẹp nhất. Chỉ có tiểu Tấn vương gia là không hài lòng. Không phải cậu ta chê vùng đất này không tốt, mà là nó ở tận biên giới của đất nước. Cả đời này cậu ta không thể trở lại Hoàng thành, không thể gặp lại công chúa Y Nhân nữa.Đường đường là một vị tiểu vương gia 16 tuổi, sau khi quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ xong, lúc đứng dậy, tiểu Tấn vương gia đưa hai6tay ra cầm thánh chỉ, giọt nước mắt nam nhi đã rơi xuống. Công công đứng bên cạnh cười: “Tiểu vương gia mừng tới phát khóc rồi! Thật là đáng mừng, đáng mừng!” Cảnh Y Nhân cũng cười ha ha mà đưa khăn cho cậu ta: “Xem ngươi mất mặt chưa kìa! Nam nhi lớn rồi mà còn khóc!” “..” Tiểu Tấn vương gia không nói câu nào, chỉ ôm thánh chỉ nức nở. Cảnh Y Nhân hết cách với cậu ta, đành sai cung nhân tiễn cậu ta về nhà chuẩn bị mọi thứ để ngày mai còn xuất phát. Kết quả, mông của tiểu Tấn vương gia như mọc rễ trên ghế nhà cô, không đứng lên nổi. Mãi tới khi hoàng thượng đến, cậu ta mới mở miệng nói. Cậu ta không nỡ rời khỏi người thân ở đây, lại bởi vì được ban đất nền5mừng quá mà khóc, làm mất đi phong thái của tiểu vương gia. Sáng sớm hôm sau, Cảnh Y Nhân liền tiễn tiểu Tấn vương gia khởi hành.Kể ra thì tiểu Tấn vương gia đã lớn lên cùng Cảnh Y Nhân, cô luôn coi cậu ta như đại ca trong nhà.Dù cô không nỡ để cậu ta đi, nhưng được ban đất là chuyện tốt.Có đất đai và thế lực của riêng mình ở bên ngoài mới là mục tiêu theo đuổi cả đời của một nam nhân.cảnh Y Nhân xin ý chỉ của hoàng đế cữu cữu, cho phép cô tiễn tiểu Tấn vương gia đến tận nơi rồi mới quay lại, để cho huynh muội bọn họ được nói lời từ biệt cuối cùng.Hoàng để đồng ý. Đoàn người ngựa dài đằng đẵng bảo hộ bọn họ đi tới biên cương...

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3ựa như mỗi khi cô cử động thì hoàng đế cữu cữu sẽ phải hứng chịu cơn đau như ngàn đao chém vào người vậy.Rốt cuộc hoàng để cữu cữu bị bệnh gì mà kì lạ thế?Tại sao người không truyền thái y tới bắt bệnh?Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng hỏi thì bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn, run rẩy của hoàng để cữu cữu, người dỗ dành cô: “Y Nhân ngoan! Đừng cử động!”“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhắm hai mắt lại, có chết cũng không dám động đậy nữa. Cảnh Y Nhân lo lắng cho bệnh tình của hoàng đế cữu cữu, thần kinh căng thẳng không dám nhúc nhích chút nào. Hồi lâu sau, cô dần dần thả lỏng, không biết đã ngủ quên từ lúc nào rồi.Tới khi cô tỉnh lại, hoàng đế cữu cữu đã không còn bên cạnh2cô nữa.Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu lại liền thấy phần khăn trải giường phía sau mình ướt sũng như bị dội nước.Đây là mồ hôi của hoàng để cữu cữu sao? Cảnh Y Nhân có phần không dám tin, chảy nhiều mồ hôi như vậy, chỉ sợ người đã sớm mất nước mà chết rồi.Lát sau, có một cung nữ vào hầu hạ cô trở về phủ công chúa để dùng bữa tối. Tiểu Tấn vương gia tìm cô cả buổi chiều mà không thấy nên cúi đầu ủ rũ đến chỗ cổ, mặt dày mày dạn đòi ăn chực cơm tối.Hai người còn chưa ăn xong đã thấy công công tới phủ công chúa tìm tiểu Tấn vương gia để truyền dự thánh chỉ. Tiểu Tấn vương gia đã tròn 16 tuổi, đến tuổi được ban đất và phủ đệ rồi.Hoàng thượng ban cho5tiểu Tấn vương gia vùng đất rộng rãi nhất ở gần biên giới, ngày mai phải khởi hành đến biên giới để làm Vương. Mọi người đều vui mừng cho tiểu Tấn vương gia. Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng thấy vậy, tiểu Tấn vương gia không hổ là tiểu vương gia được hoàng đế cữu cữu yêu thương nhất, người ban cho cậu ta vùng đất ở vị trí đẹp nhất. Chỉ có tiểu Tấn vương gia là không hài lòng. Không phải cậu ta chê vùng đất này không tốt, mà là nó ở tận biên giới của đất nước. Cả đời này cậu ta không thể trở lại Hoàng thành, không thể gặp lại công chúa Y Nhân nữa.Đường đường là một vị tiểu vương gia 16 tuổi, sau khi quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ xong, lúc đứng dậy, tiểu Tấn vương gia đưa hai6tay ra cầm thánh chỉ, giọt nước mắt nam nhi đã rơi xuống. Công công đứng bên cạnh cười: “Tiểu vương gia mừng tới phát khóc rồi! Thật là đáng mừng, đáng mừng!” Cảnh Y Nhân cũng cười ha ha mà đưa khăn cho cậu ta: “Xem ngươi mất mặt chưa kìa! Nam nhi lớn rồi mà còn khóc!” “..” Tiểu Tấn vương gia không nói câu nào, chỉ ôm thánh chỉ nức nở. Cảnh Y Nhân hết cách với cậu ta, đành sai cung nhân tiễn cậu ta về nhà chuẩn bị mọi thứ để ngày mai còn xuất phát. Kết quả, mông của tiểu Tấn vương gia như mọc rễ trên ghế nhà cô, không đứng lên nổi. Mãi tới khi hoàng thượng đến, cậu ta mới mở miệng nói. Cậu ta không nỡ rời khỏi người thân ở đây, lại bởi vì được ban đất nền5mừng quá mà khóc, làm mất đi phong thái của tiểu vương gia. Sáng sớm hôm sau, Cảnh Y Nhân liền tiễn tiểu Tấn vương gia khởi hành.Kể ra thì tiểu Tấn vương gia đã lớn lên cùng Cảnh Y Nhân, cô luôn coi cậu ta như đại ca trong nhà.Dù cô không nỡ để cậu ta đi, nhưng được ban đất là chuyện tốt.Có đất đai và thế lực của riêng mình ở bên ngoài mới là mục tiêu theo đuổi cả đời của một nam nhân.cảnh Y Nhân xin ý chỉ của hoàng đế cữu cữu, cho phép cô tiễn tiểu Tấn vương gia đến tận nơi rồi mới quay lại, để cho huynh muội bọn họ được nói lời từ biệt cuối cùng.Hoàng để đồng ý. Đoàn người ngựa dài đằng đẵng bảo hộ bọn họ đi tới biên cương...

Vợ Boss Là Công ChúaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện. Tất cả nhân viên từ bảo vệ, bác sĩ chính, đến viện trưởng của bệnh viện đều vội vàng chạy từ trong ra, xếp thành hàng ngay ngắn trước cửa. Tài xế nhanh chóng xuống xe rồi mở cửa ghế sau, cung kính nói: “Thưa Lục tổng! Đã tới nơi rồi ạ!”Lục Minh từ trong xe bước ra, hàng người trước cửa lập tức thực hiện nghi thức chào trong quân đội rất có kỷ luật.Người đàn ông vừa bước xuống xe chính là con trai cấp trên, cũng là thượng tá cũ của bọn họ, thái tử gia của thành phố S, hiện tại đang là tổng tài của Lục thị - Lục Minh.Lục Minh vừa bước vào cửa bệnh viện vừa kéo chiếc cà vạt đang chặt cứng trên cổ mình. Không hề quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, anh ta đi thẳng vào bệnh viện, các bác sĩ, viện trưởng tự giác… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3ựa như mỗi khi cô cử động thì hoàng đế cữu cữu sẽ phải hứng chịu cơn đau như ngàn đao chém vào người vậy.Rốt cuộc hoàng để cữu cữu bị bệnh gì mà kì lạ thế?Tại sao người không truyền thái y tới bắt bệnh?Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng hỏi thì bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn, run rẩy của hoàng để cữu cữu, người dỗ dành cô: “Y Nhân ngoan! Đừng cử động!”“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhắm hai mắt lại, có chết cũng không dám động đậy nữa. Cảnh Y Nhân lo lắng cho bệnh tình của hoàng đế cữu cữu, thần kinh căng thẳng không dám nhúc nhích chút nào. Hồi lâu sau, cô dần dần thả lỏng, không biết đã ngủ quên từ lúc nào rồi.Tới khi cô tỉnh lại, hoàng đế cữu cữu đã không còn bên cạnh2cô nữa.Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu lại liền thấy phần khăn trải giường phía sau mình ướt sũng như bị dội nước.Đây là mồ hôi của hoàng để cữu cữu sao? Cảnh Y Nhân có phần không dám tin, chảy nhiều mồ hôi như vậy, chỉ sợ người đã sớm mất nước mà chết rồi.Lát sau, có một cung nữ vào hầu hạ cô trở về phủ công chúa để dùng bữa tối. Tiểu Tấn vương gia tìm cô cả buổi chiều mà không thấy nên cúi đầu ủ rũ đến chỗ cổ, mặt dày mày dạn đòi ăn chực cơm tối.Hai người còn chưa ăn xong đã thấy công công tới phủ công chúa tìm tiểu Tấn vương gia để truyền dự thánh chỉ. Tiểu Tấn vương gia đã tròn 16 tuổi, đến tuổi được ban đất và phủ đệ rồi.Hoàng thượng ban cho5tiểu Tấn vương gia vùng đất rộng rãi nhất ở gần biên giới, ngày mai phải khởi hành đến biên giới để làm Vương. Mọi người đều vui mừng cho tiểu Tấn vương gia. Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng thấy vậy, tiểu Tấn vương gia không hổ là tiểu vương gia được hoàng đế cữu cữu yêu thương nhất, người ban cho cậu ta vùng đất ở vị trí đẹp nhất. Chỉ có tiểu Tấn vương gia là không hài lòng. Không phải cậu ta chê vùng đất này không tốt, mà là nó ở tận biên giới của đất nước. Cả đời này cậu ta không thể trở lại Hoàng thành, không thể gặp lại công chúa Y Nhân nữa.Đường đường là một vị tiểu vương gia 16 tuổi, sau khi quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ xong, lúc đứng dậy, tiểu Tấn vương gia đưa hai6tay ra cầm thánh chỉ, giọt nước mắt nam nhi đã rơi xuống. Công công đứng bên cạnh cười: “Tiểu vương gia mừng tới phát khóc rồi! Thật là đáng mừng, đáng mừng!” Cảnh Y Nhân cũng cười ha ha mà đưa khăn cho cậu ta: “Xem ngươi mất mặt chưa kìa! Nam nhi lớn rồi mà còn khóc!” “..” Tiểu Tấn vương gia không nói câu nào, chỉ ôm thánh chỉ nức nở. Cảnh Y Nhân hết cách với cậu ta, đành sai cung nhân tiễn cậu ta về nhà chuẩn bị mọi thứ để ngày mai còn xuất phát. Kết quả, mông của tiểu Tấn vương gia như mọc rễ trên ghế nhà cô, không đứng lên nổi. Mãi tới khi hoàng thượng đến, cậu ta mới mở miệng nói. Cậu ta không nỡ rời khỏi người thân ở đây, lại bởi vì được ban đất nền5mừng quá mà khóc, làm mất đi phong thái của tiểu vương gia. Sáng sớm hôm sau, Cảnh Y Nhân liền tiễn tiểu Tấn vương gia khởi hành.Kể ra thì tiểu Tấn vương gia đã lớn lên cùng Cảnh Y Nhân, cô luôn coi cậu ta như đại ca trong nhà.Dù cô không nỡ để cậu ta đi, nhưng được ban đất là chuyện tốt.Có đất đai và thế lực của riêng mình ở bên ngoài mới là mục tiêu theo đuổi cả đời của một nam nhân.cảnh Y Nhân xin ý chỉ của hoàng đế cữu cữu, cho phép cô tiễn tiểu Tấn vương gia đến tận nơi rồi mới quay lại, để cho huynh muội bọn họ được nói lời từ biệt cuối cùng.Hoàng để đồng ý. Đoàn người ngựa dài đằng đẵng bảo hộ bọn họ đi tới biên cương...

Chương 429: 429