Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 41: Lục Phong Quá Đáng Thật!
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên mỉm cười với cô và không nói gì, chỉ đi lên phía trước một bước, đứng trước mặt Lục Phong.Lục Phong ngửa hai tay ra, một biểu cảm vô cùng hào phóng.“Được, được rồi, nếu cậu đã muốn ra mặt vì người đẹp, tôi sẽ cho cậu cơ hội này!”.“Chỉ cần cậu đánh thắng được tôi, tôi lập tức xin lỗi, đừng nói là xin lỗi bạn nữ này, kể cả xin lỗi cả câu lạc bộ Tán Thủ trường các cậu cũng được hết!”.Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhếch miệng cười.“Nhưng nếu cậu thua, thì phải chui qua cái ghế này, thấy sao, cậu dám chơi không?”.Cậu ta chỉ đại vào chiếc ghế cao bên cạnh, khiến mặt mọi người đều biến sắc.Lục Phong quá đáng thật!Hôm nay đến một nửa học sinh trong trường đều hội tụ tại đây khiến trung tâm huấn luyện đông nghịt, nếu Diệp Thiên chui qua chiếc ghế này trước bao nhiêu con mắt của mọi người thì coi như mất hết thể diện, sau này ở trong trường đừng mong ngóc đầu lên.Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi, tuy hôm qua một mình Diệp Thiên đã giải quyết được bốn tên côn đồ, thân thủ quả thực khiến người khác kinh ngạc, nhưng họ cũng không thể khẳng định Diệp Thiên có thể thắng được Lục Phong, nếu Diệp Thiên bị Lục Phong đánh bại ngay tại đây thật, thì đúng là sẽ không biết để mặt mũi đi đâu.Diệp Thiên đứng cách Lục Phong chưa đầy một mét, đứng trước cửa, khóe miệng cậu thoáng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.“nếu cậu muốn chơi thì chơi lớn hơn chút đi.”Diệp Thiên dơ một tay lên giọng nói trầm vang “Tôi sẽ dùng một tay chơi với cậu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm như cậu nói.”“nếu cậu thua không chỉ phải xin lỗi, tôi còn muốn cậu tự tát vào mặt mình 10 cái, thế nào, dám chơi không?”Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi.Sức chiến đấu của Lục Phong mạnh như vậy, Diệp Thiên lại muốn chỉ dùng một tay để đánh cậu ta?Chưa cần nói đến việc cá cược thế nào, chỉ dùng một tay thi đấu thì Diệp Thiên căn bản không thể thắng nổi.“Tên này tức quá hóa ngốc rồi sao?”.Đỗ Giai Giai nói với giọng mỉa mai, cô ta cảm thấy Diệp Thiên đúng là tên ngốc chính hiệu.“Ha Ha!”..
Diệp Thiên mỉm cười với cô và không nói gì, chỉ đi lên phía trước một bước, đứng trước mặt Lục Phong.
Lục Phong ngửa hai tay ra, một biểu cảm vô cùng hào phóng.
“Được, được rồi, nếu cậu đã muốn ra mặt vì người đẹp, tôi sẽ cho cậu cơ hội này!”.
“Chỉ cần cậu đánh thắng được tôi, tôi lập tức xin lỗi, đừng nói là xin lỗi bạn nữ này, kể cả xin lỗi cả câu lạc bộ Tán Thủ trường các cậu cũng được hết!”.
Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhếch miệng cười.
“Nhưng nếu cậu thua, thì phải chui qua cái ghế này, thấy sao, cậu dám chơi không?”.
Cậu ta chỉ đại vào chiếc ghế cao bên cạnh, khiến mặt mọi người đều biến sắc.
Lục Phong quá đáng thật!
Hôm nay đến một nửa học sinh trong trường đều hội tụ tại đây khiến trung tâm huấn luyện đông nghịt, nếu Diệp Thiên chui qua chiếc ghế này trước bao nhiêu con mắt của mọi người thì coi như mất hết thể diện, sau này ở trong trường đừng mong ngóc đầu lên.
Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi, tuy hôm qua một mình Diệp Thiên đã giải quyết được bốn tên côn đồ, thân thủ quả thực khiến người khác kinh ngạc, nhưng họ cũng không thể khẳng định Diệp Thiên có thể thắng được Lục Phong, nếu Diệp Thiên bị Lục Phong đánh bại ngay tại đây thật, thì đúng là sẽ không biết để mặt mũi đi đâu.
Diệp Thiên đứng cách Lục Phong chưa đầy một mét, đứng trước cửa, khóe miệng cậu thoáng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.
“nếu cậu muốn chơi thì chơi lớn hơn chút đi.
”
Diệp Thiên dơ một tay lên giọng nói trầm vang “Tôi sẽ dùng một tay chơi với cậu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm như cậu nói.
”
“nếu cậu thua không chỉ phải xin lỗi, tôi còn muốn cậu tự tát vào mặt mình 10 cái, thế nào, dám chơi không?”
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi.
Sức chiến đấu của Lục Phong mạnh như vậy, Diệp Thiên lại muốn chỉ dùng một tay để đánh cậu ta?
Chưa cần nói đến việc cá cược thế nào, chỉ dùng một tay thi đấu thì Diệp Thiên căn bản không thể thắng nổi.
“Tên này tức quá hóa ngốc rồi sao?”.
Đỗ Giai Giai nói với giọng mỉa mai, cô ta cảm thấy Diệp Thiên đúng là tên ngốc chính hiệu.
“Ha Ha!”.
.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên mỉm cười với cô và không nói gì, chỉ đi lên phía trước một bước, đứng trước mặt Lục Phong.Lục Phong ngửa hai tay ra, một biểu cảm vô cùng hào phóng.“Được, được rồi, nếu cậu đã muốn ra mặt vì người đẹp, tôi sẽ cho cậu cơ hội này!”.“Chỉ cần cậu đánh thắng được tôi, tôi lập tức xin lỗi, đừng nói là xin lỗi bạn nữ này, kể cả xin lỗi cả câu lạc bộ Tán Thủ trường các cậu cũng được hết!”.Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhếch miệng cười.“Nhưng nếu cậu thua, thì phải chui qua cái ghế này, thấy sao, cậu dám chơi không?”.Cậu ta chỉ đại vào chiếc ghế cao bên cạnh, khiến mặt mọi người đều biến sắc.Lục Phong quá đáng thật!Hôm nay đến một nửa học sinh trong trường đều hội tụ tại đây khiến trung tâm huấn luyện đông nghịt, nếu Diệp Thiên chui qua chiếc ghế này trước bao nhiêu con mắt của mọi người thì coi như mất hết thể diện, sau này ở trong trường đừng mong ngóc đầu lên.Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi, tuy hôm qua một mình Diệp Thiên đã giải quyết được bốn tên côn đồ, thân thủ quả thực khiến người khác kinh ngạc, nhưng họ cũng không thể khẳng định Diệp Thiên có thể thắng được Lục Phong, nếu Diệp Thiên bị Lục Phong đánh bại ngay tại đây thật, thì đúng là sẽ không biết để mặt mũi đi đâu.Diệp Thiên đứng cách Lục Phong chưa đầy một mét, đứng trước cửa, khóe miệng cậu thoáng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.“nếu cậu muốn chơi thì chơi lớn hơn chút đi.”Diệp Thiên dơ một tay lên giọng nói trầm vang “Tôi sẽ dùng một tay chơi với cậu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm như cậu nói.”“nếu cậu thua không chỉ phải xin lỗi, tôi còn muốn cậu tự tát vào mặt mình 10 cái, thế nào, dám chơi không?”Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi.Sức chiến đấu của Lục Phong mạnh như vậy, Diệp Thiên lại muốn chỉ dùng một tay để đánh cậu ta?Chưa cần nói đến việc cá cược thế nào, chỉ dùng một tay thi đấu thì Diệp Thiên căn bản không thể thắng nổi.“Tên này tức quá hóa ngốc rồi sao?”.Đỗ Giai Giai nói với giọng mỉa mai, cô ta cảm thấy Diệp Thiên đúng là tên ngốc chính hiệu.“Ha Ha!”..