Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 114

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hàn Uyển đang chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trong lòng cô ta bắt đầu nghi ngờ năng lực thực sự của cậu, những câu nói lôi kéo Diệp Thiên vốn được chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng.“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, cậu em trai này của tôi quá mê võ thuật nên khi gặp được cao thủ, chú ấy mới không nhịn được mà muốn đấu võ.Nếu chẳng may chú ấy có động chạm gì đến cậu, thì mong cậu rộng lòng tha thứ!”.Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên.“Chuyện nhỏ!”.Diệp Thiên xua tay, nói với giọng điệu dạy dỗ: “Tuy nhiên có điểm này em trai chú nên ghi nhớ, tôn kính võ thuật, thích đấu võ để học hỏi, nâng cao, là chuyện tốt!”.“Nhưng cũng phải chọn đúng đối thủ, ít nhất cũng nên tìm người có thực lực tương đương với mình, tìm người quá mạnh để mài giũa, rèn luyện bản thân, thì đó không gọi là đấu võ, mà là tự chuốc lấy nhục!”.Hàn Vân trừng mắt, máu nóng dồn lên đầu, Diệp Thiên nói như vậy chẳng phải là chê thực lực của ông ta quá kém, khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, vậy khác nào đang sỉ nhục ông ta chứ?Nếu không phải Hàn Phong dùng mắt ra hiệu, ngăn ông ta, thì có lẽ bây giờ ông ta đã ra tay.“Cậu Diệp nói đúng lắm!”.Hàn Phong khẽ cười không phản bác, mà quay sang nhìn Hàn Uyển, muốn cô ta lấy món quà lớn chuẩn bị cho Diệp Thiên ra.Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy bỗng vang lên.Hàn Phong nghe điện thoại, nhưng sau khi nghe được vài câu, ông ấy đột nhiên biến sắc.“Anh nói gì?”.Ông ấy dừng lại một hồi, suy nghĩ rồi lập tức ra lệnh: “Các anh mau chóng chuyển thiết bị y tế, đưa bố tôi trở về nhà họ Hàn càng sớm càng tốt!”.Thấy Hàn Phong vốn luôn hành động kiên định bỗng tái mặt, Hàn Vân và Hàn Uyển vô cùng kinh ngạc.Hàn Phong cúp điện thoại, ánh mắt thay đổi.“Bố xảy ra chuyện rồi.Mười phút trước, bố đột nhiên lên cơn co giật toàn thân, cơ thể đông cứng lại như băng, bị các lớp khí lạnh bao phủ.Các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện Nhân dân số một đã kiểm tra nhưng đành bất lực, không thể tìm ra nguyên nhân!”.“Bố mắc phải một loại bệnh bất thường, vì vậy tôi đã nhờ họ chuyển thiết bị y tế, đưa bố về đây trước đã.Tôi sẽ đến núi Huyền Vũ để mời dược sư Trần!”.Hàn Vân và Hàn Uyển nghe xong mà chết sững, lộ ra vẻ kinh hãi..

Hàn Uyển đang chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trong lòng cô ta bắt đầu nghi ngờ năng lực thực sự của cậu, những câu nói lôi kéo Diệp Thiên vốn được chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng.

“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, cậu em trai này của tôi quá mê võ thuật nên khi gặp được cao thủ, chú ấy mới không nhịn được mà muốn đấu võ.

Nếu chẳng may chú ấy có động chạm gì đến cậu, thì mong cậu rộng lòng tha thứ!”.

Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên.

“Chuyện nhỏ!”.

Diệp Thiên xua tay, nói với giọng điệu dạy dỗ: “Tuy nhiên có điểm này em trai chú nên ghi nhớ, tôn kính võ thuật, thích đấu võ để học hỏi, nâng cao, là chuyện tốt!”.

“Nhưng cũng phải chọn đúng đối thủ, ít nhất cũng nên tìm người có thực lực tương đương với mình, tìm người quá mạnh để mài giũa, rèn luyện bản thân, thì đó không gọi là đấu võ, mà là tự chuốc lấy nhục!”.

Hàn Vân trừng mắt, máu nóng dồn lên đầu, Diệp Thiên nói như vậy chẳng phải là chê thực lực của ông ta quá kém, khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, vậy khác nào đang sỉ nhục ông ta chứ?

Nếu không phải Hàn Phong dùng mắt ra hiệu, ngăn ông ta, thì có lẽ bây giờ ông ta đã ra tay.

“Cậu Diệp nói đúng lắm!”.

Hàn Phong khẽ cười không phản bác, mà quay sang nhìn Hàn Uyển, muốn cô ta lấy món quà lớn chuẩn bị cho Diệp Thiên ra.

Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy bỗng vang lên.

Hàn Phong nghe điện thoại, nhưng sau khi nghe được vài câu, ông ấy đột nhiên biến sắc.

“Anh nói gì?”.

Ông ấy dừng lại một hồi, suy nghĩ rồi lập tức ra lệnh: “Các anh mau chóng chuyển thiết bị y tế, đưa bố tôi trở về nhà họ Hàn càng sớm càng tốt!”.

Thấy Hàn Phong vốn luôn hành động kiên định bỗng tái mặt, Hàn Vân và Hàn Uyển vô cùng kinh ngạc.

Hàn Phong cúp điện thoại, ánh mắt thay đổi.

“Bố xảy ra chuyện rồi.

Mười phút trước, bố đột nhiên lên cơn co giật toàn thân, cơ thể đông cứng lại như băng, bị các lớp khí lạnh bao phủ.

Các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện Nhân dân số một đã kiểm tra nhưng đành bất lực, không thể tìm ra nguyên nhân!”.

“Bố mắc phải một loại bệnh bất thường, vì vậy tôi đã nhờ họ chuyển thiết bị y tế, đưa bố về đây trước đã.

Tôi sẽ đến núi Huyền Vũ để mời dược sư Trần!”.

Hàn Vân và Hàn Uyển nghe xong mà chết sững, lộ ra vẻ kinh hãi..

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hàn Uyển đang chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trong lòng cô ta bắt đầu nghi ngờ năng lực thực sự của cậu, những câu nói lôi kéo Diệp Thiên vốn được chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại ở cổ họng.“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, cậu em trai này của tôi quá mê võ thuật nên khi gặp được cao thủ, chú ấy mới không nhịn được mà muốn đấu võ.Nếu chẳng may chú ấy có động chạm gì đến cậu, thì mong cậu rộng lòng tha thứ!”.Hàn Phong chắp tay xin lỗi Diệp Thiên.“Chuyện nhỏ!”.Diệp Thiên xua tay, nói với giọng điệu dạy dỗ: “Tuy nhiên có điểm này em trai chú nên ghi nhớ, tôn kính võ thuật, thích đấu võ để học hỏi, nâng cao, là chuyện tốt!”.“Nhưng cũng phải chọn đúng đối thủ, ít nhất cũng nên tìm người có thực lực tương đương với mình, tìm người quá mạnh để mài giũa, rèn luyện bản thân, thì đó không gọi là đấu võ, mà là tự chuốc lấy nhục!”.Hàn Vân trừng mắt, máu nóng dồn lên đầu, Diệp Thiên nói như vậy chẳng phải là chê thực lực của ông ta quá kém, khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, vậy khác nào đang sỉ nhục ông ta chứ?Nếu không phải Hàn Phong dùng mắt ra hiệu, ngăn ông ta, thì có lẽ bây giờ ông ta đã ra tay.“Cậu Diệp nói đúng lắm!”.Hàn Phong khẽ cười không phản bác, mà quay sang nhìn Hàn Uyển, muốn cô ta lấy món quà lớn chuẩn bị cho Diệp Thiên ra.Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy bỗng vang lên.Hàn Phong nghe điện thoại, nhưng sau khi nghe được vài câu, ông ấy đột nhiên biến sắc.“Anh nói gì?”.Ông ấy dừng lại một hồi, suy nghĩ rồi lập tức ra lệnh: “Các anh mau chóng chuyển thiết bị y tế, đưa bố tôi trở về nhà họ Hàn càng sớm càng tốt!”.Thấy Hàn Phong vốn luôn hành động kiên định bỗng tái mặt, Hàn Vân và Hàn Uyển vô cùng kinh ngạc.Hàn Phong cúp điện thoại, ánh mắt thay đổi.“Bố xảy ra chuyện rồi.Mười phút trước, bố đột nhiên lên cơn co giật toàn thân, cơ thể đông cứng lại như băng, bị các lớp khí lạnh bao phủ.Các bác sĩ lâu năm ở bệnh viện Nhân dân số một đã kiểm tra nhưng đành bất lực, không thể tìm ra nguyên nhân!”.“Bố mắc phải một loại bệnh bất thường, vì vậy tôi đã nhờ họ chuyển thiết bị y tế, đưa bố về đây trước đã.Tôi sẽ đến núi Huyền Vũ để mời dược sư Trần!”.Hàn Vân và Hàn Uyển nghe xong mà chết sững, lộ ra vẻ kinh hãi..

Chương 114