Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 130

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hôm qua lúc Diệp Thiên xuất phát đi Thành Môn có nói với cô một tiếng.“Ừ, mau ăn sáng đi rồi đến trường!”.Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đưa cho cô một cốc sữa tươi.Vừa ăn Cố Giai Lệ vừa hỏi Diệp Thiên đến Thành Môn làm gì, Diệp Thiên tìm đại một cái cớ để trả lời cho qua.Hai người cùng đến trường, Diệp Thiên nhắn một tin gửi cho Ngô Quảng Phú, bảo anh ta đến thung lũng hoa chuẩn bị cho cậu một khu đất để trồng trọt, Ngô Quảng Phú lập tức trả lời tin nhắn, hứa sẽ đi làm luôn.Diệp Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn Cố Giai Lệ ngồi bàn đầu, nghĩ đến ước mơ mà Cố Giai Lệ nhắc đến tối hôm trước, cậu thầm thở dài.“Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp chuyện của Giai Lệ, sau đó mình mới có thể yên tâm đến thung lũng hoa, trồng cỏ Ngân Lân!”.Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm sao để dải đường cho Cố Giai Lệ, đúng lúc này Bành Lượng ở bên cạnh đột nhiên sán tới với vẻ mặt thần bí.“Diệp Thiên, tối nay họp lớp, tôi đã hẹn một người rồi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu làm quen nhé!”.Diệp Thiên nhíu màu, nói với vẻ khó hiểu: “Họp lớp? Sao tôi không biết?”.Bành Lượng mỉm cười giải thích: “Đây là quy định của lớp chúng ta từ năm lớp 10 rồi, cứ mỗi ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng sẽ họp lớp, quy định từ trước rồi, cậu mới đến đương nhiên là không biết!”.Diệp Thiên nhún vai, rồi hỏi một câu: “Cậu định giới thiệu ai cho tôi thế?”.Bành Lượng lập tức hứng lên, nói với giọng đầy ẩn ý: “Hí hí, đó là người mà tôi yêu thầm mấy năm đó, là bạn ngồi cùng bàn hồi cấp hai của tôi.Hôm qua cô ấy đồng ý sẽ cùng đi họp lớp với tôi!”.“Diệp Thiên, không phải tôi chém gió, tuy cô ấy không xinh bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hạng hotgirl của lớp, tôi định sau tối nay sẽ tỏ tình với cô ấy!”.Diệp Thiên nhìn bộ dạng hớn hở của Bành Lượng, cậu cười nói: “Cậu tự tin là sẽ thành công sao?”Bành Lượng vỗ ngực tự tin nói: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng đi theo cậu, cậu quen nhiều người đẹp của trường chúng ta như vậy, tôi cũng đâu thể quá lạc hậu được!”.Diệp Thiên phi cười xua tay nói: “Thôi đi, đừng có ở đây bốc phét với tôi, tôi có phải đại ca bọn côn đồ, cậu đi theo tôi làm gi?”.“Chờ tối nay cậu đưa cô ấy đến rồi tính!”.Cả một ngày chìm trong những tiết học khô khan tẻ nhạt, lúc tan học Diệp Thiên mới được Cố Giai Lệ gọi dậy.“Anh Diệp Thiên, đi thôi, hôm nay họp lớp, chúng ta cùng đi ăn nhé?”.Cố Giai Lệ cười dịu dàng, chủ động khoác cánh tay Diệp Thiên..

Hôm qua lúc Diệp Thiên xuất phát đi Thành Môn có nói với cô một tiếng.

“Ừ, mau ăn sáng đi rồi đến trường!”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đưa cho cô một cốc sữa tươi.

Vừa ăn Cố Giai Lệ vừa hỏi Diệp Thiên đến Thành Môn làm gì, Diệp Thiên tìm đại một cái cớ để trả lời cho qua.

Hai người cùng đến trường, Diệp Thiên nhắn một tin gửi cho Ngô Quảng Phú, bảo anh ta đến thung lũng hoa chuẩn bị cho cậu một khu đất để trồng trọt, Ngô Quảng Phú lập tức trả lời tin nhắn, hứa sẽ đi làm luôn.

Diệp Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn Cố Giai Lệ ngồi bàn đầu, nghĩ đến ước mơ mà Cố Giai Lệ nhắc đến tối hôm trước, cậu thầm thở dài.

“Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp chuyện của Giai Lệ, sau đó mình mới có thể yên tâm đến thung lũng hoa, trồng cỏ Ngân Lân!”.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm sao để dải đường cho Cố Giai Lệ, đúng lúc này Bành Lượng ở bên cạnh đột nhiên sán tới với vẻ mặt thần bí.

“Diệp Thiên, tối nay họp lớp, tôi đã hẹn một người rồi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu làm quen nhé!”.

Diệp Thiên nhíu màu, nói với vẻ khó hiểu: “Họp lớp? Sao tôi không biết?”.

Bành Lượng mỉm cười giải thích: “Đây là quy định của lớp chúng ta từ năm lớp 10 rồi, cứ mỗi ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng sẽ họp lớp, quy định từ trước rồi, cậu mới đến đương nhiên là không biết!”.

Diệp Thiên nhún vai, rồi hỏi một câu: “Cậu định giới thiệu ai cho tôi thế?”.

Bành Lượng lập tức hứng lên, nói với giọng đầy ẩn ý: “Hí hí, đó là người mà tôi yêu thầm mấy năm đó, là bạn ngồi cùng bàn hồi cấp hai của tôi.

Hôm qua cô ấy đồng ý sẽ cùng đi họp lớp với tôi!”.

“Diệp Thiên, không phải tôi chém gió, tuy cô ấy không xinh bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hạng hotgirl của lớp, tôi định sau tối nay sẽ tỏ tình với cô ấy!”.

Diệp Thiên nhìn bộ dạng hớn hở của Bành Lượng, cậu cười nói: “Cậu tự tin là sẽ thành công sao?”

Bành Lượng vỗ ngực tự tin nói: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng đi theo cậu, cậu quen nhiều người đẹp của trường chúng ta như vậy, tôi cũng đâu thể quá lạc hậu được!”.

Diệp Thiên phi cười xua tay nói: “Thôi đi, đừng có ở đây bốc phét với tôi, tôi có phải đại ca bọn côn đồ, cậu đi theo tôi làm gi?”.

“Chờ tối nay cậu đưa cô ấy đến rồi tính!”.

Cả một ngày chìm trong những tiết học khô khan tẻ nhạt, lúc tan học Diệp Thiên mới được Cố Giai Lệ gọi dậy.

“Anh Diệp Thiên, đi thôi, hôm nay họp lớp, chúng ta cùng đi ăn nhé?”.

Cố Giai Lệ cười dịu dàng, chủ động khoác cánh tay Diệp Thiên.

.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hôm qua lúc Diệp Thiên xuất phát đi Thành Môn có nói với cô một tiếng.“Ừ, mau ăn sáng đi rồi đến trường!”.Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đưa cho cô một cốc sữa tươi.Vừa ăn Cố Giai Lệ vừa hỏi Diệp Thiên đến Thành Môn làm gì, Diệp Thiên tìm đại một cái cớ để trả lời cho qua.Hai người cùng đến trường, Diệp Thiên nhắn một tin gửi cho Ngô Quảng Phú, bảo anh ta đến thung lũng hoa chuẩn bị cho cậu một khu đất để trồng trọt, Ngô Quảng Phú lập tức trả lời tin nhắn, hứa sẽ đi làm luôn.Diệp Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn Cố Giai Lệ ngồi bàn đầu, nghĩ đến ước mơ mà Cố Giai Lệ nhắc đến tối hôm trước, cậu thầm thở dài.“Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp chuyện của Giai Lệ, sau đó mình mới có thể yên tâm đến thung lũng hoa, trồng cỏ Ngân Lân!”.Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm sao để dải đường cho Cố Giai Lệ, đúng lúc này Bành Lượng ở bên cạnh đột nhiên sán tới với vẻ mặt thần bí.“Diệp Thiên, tối nay họp lớp, tôi đã hẹn một người rồi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu làm quen nhé!”.Diệp Thiên nhíu màu, nói với vẻ khó hiểu: “Họp lớp? Sao tôi không biết?”.Bành Lượng mỉm cười giải thích: “Đây là quy định của lớp chúng ta từ năm lớp 10 rồi, cứ mỗi ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng sẽ họp lớp, quy định từ trước rồi, cậu mới đến đương nhiên là không biết!”.Diệp Thiên nhún vai, rồi hỏi một câu: “Cậu định giới thiệu ai cho tôi thế?”.Bành Lượng lập tức hứng lên, nói với giọng đầy ẩn ý: “Hí hí, đó là người mà tôi yêu thầm mấy năm đó, là bạn ngồi cùng bàn hồi cấp hai của tôi.Hôm qua cô ấy đồng ý sẽ cùng đi họp lớp với tôi!”.“Diệp Thiên, không phải tôi chém gió, tuy cô ấy không xinh bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hạng hotgirl của lớp, tôi định sau tối nay sẽ tỏ tình với cô ấy!”.Diệp Thiên nhìn bộ dạng hớn hở của Bành Lượng, cậu cười nói: “Cậu tự tin là sẽ thành công sao?”Bành Lượng vỗ ngực tự tin nói: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng đi theo cậu, cậu quen nhiều người đẹp của trường chúng ta như vậy, tôi cũng đâu thể quá lạc hậu được!”.Diệp Thiên phi cười xua tay nói: “Thôi đi, đừng có ở đây bốc phét với tôi, tôi có phải đại ca bọn côn đồ, cậu đi theo tôi làm gi?”.“Chờ tối nay cậu đưa cô ấy đến rồi tính!”.Cả một ngày chìm trong những tiết học khô khan tẻ nhạt, lúc tan học Diệp Thiên mới được Cố Giai Lệ gọi dậy.“Anh Diệp Thiên, đi thôi, hôm nay họp lớp, chúng ta cùng đi ăn nhé?”.Cố Giai Lệ cười dịu dàng, chủ động khoác cánh tay Diệp Thiên..

Chương 130