Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 190: Chương 189
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.Trước ánh mắt của mọi người, ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho một mình trấn áp tất cả bỗng chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thiên đang ngồi ở một bên võ đài Lư sơn.Giọng nói xen lẫn nội kình sang sảng truyền đi, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên đến rồi à?”.“Diệp Lăng Thiên ở đâu?”.“Ai là Diệp Lăng Thiên?”.Những võ giả ở vòng ngoài võ đài Lư Sơn đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, không khí trở nên sục sôi.Bọn họ vốn nghĩ rằng người tham gia trận quyết chiến lần này chỉ cóĐường Đôn Nho đến, nào ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã đến rồi sao?Các võ giả ở vòng ngoài không nhìn rõ, nhưng những võ giả ở gần cạnh võ đài Lư sơn nhìn theo ánh mắt của Đường Đôn Nho, vô số ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên, mọi người lập tức ồ lên.Diệp Lăng Thiên lại trẻ tuổi như vậy, là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi sao?Mọi người đều kinh ngạc, hai ông cháu Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, luôn coi Diệp Thiên là người ngoài giới võ thuật, lúc này nét mặt trở nên đông cứng.Nhất là Ngô Duyệt Huyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, hồi lâu không thể hoàn hồn.Một tên khốn gặp ở giữa sườn núi,nói năng ngông cuồng, ba hoa khoác lác lại là Diệp Lăng Thiên mà Đường Đôn Nho đích thân gửi thư khiêu chiến?Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Thiên.Đường Đôn Nho nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát khí trên người dâng lên.Từ khi Diệp Thiên bước vào đây, Đường Tu Văn đã phát hiện ra tung tích của cậu và nói cho Đường Đôn Nho.Đường Đôn Nho nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn Đường Tu Văn mấy tuổi này, mắt khẽ nheo lại.ông ta cũng rất hiếu kỳ, một người trẻ tuổi như Diệp Thiên mà lại có thể làm một chân Đường Tu Văn bị thương nặng, thực lực và thiên phú như thê đủ để sánh với chín thiên tài tuyệt đỉnh của giới võ thuật Hoa Hạ.Diệp Thiên không quan tâm đếnvươn vai.Đối mặt với ông hai Đường Môn mạnh nhất tỉnh Xuyên, cực kỳ nổi tiếng này, cậu không hề có vẻ kiêng dè, mà chẳng khác gì đang nhìn một người bình thường.“Đường Đôn Nho, ông thông báo rộng rãi, lan truyền tin tức tôi và ông hẹn nhau quyết đấu ở võ đài LƯ sơn cho các môn phái trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, mục đích là để đánh bại tôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đúng không?”.Ánh mắt của Diệp Thiên bình thản, mở lời hỏi.Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, cậu làm cháu tôi bị thương, đánh gãy một chân của cháu tôi, còn buông lời ngông cuồng với Đường Môn chúng tôi.Uy nghiêm của Đường Môn sao có thể để mặc người ngoải xúc phạm?”.“Không phải cậu đã nói, nêu Đường Môn chúng tôi không phục thì cứ đến tìm cậu, cậu sẽ tiếp mọi lúc sao?”.“Bây giờ tôi tìm đến cậu rồi đây!”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.Trước ánh mắt của mọi người, ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho một mình trấn áp tất cả bỗng chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thiên đang ngồi ở một bên võ đài Lư sơn.Giọng nói xen lẫn nội kình sang sảng truyền đi, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên đến rồi à?”.“Diệp Lăng Thiên ở đâu?”.“Ai là Diệp Lăng Thiên?”.Những võ giả ở vòng ngoài võ đài Lư Sơn đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, không khí trở nên sục sôi.Bọn họ vốn nghĩ rằng người tham gia trận quyết chiến lần này chỉ cóĐường Đôn Nho đến, nào ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã đến rồi sao?Các võ giả ở vòng ngoài không nhìn rõ, nhưng những võ giả ở gần cạnh võ đài Lư sơn nhìn theo ánh mắt của Đường Đôn Nho, vô số ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên, mọi người lập tức ồ lên.Diệp Lăng Thiên lại trẻ tuổi như vậy, là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi sao?Mọi người đều kinh ngạc, hai ông cháu Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, luôn coi Diệp Thiên là người ngoài giới võ thuật, lúc này nét mặt trở nên đông cứng.Nhất là Ngô Duyệt Huyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, hồi lâu không thể hoàn hồn.Một tên khốn gặp ở giữa sườn núi,nói năng ngông cuồng, ba hoa khoác lác lại là Diệp Lăng Thiên mà Đường Đôn Nho đích thân gửi thư khiêu chiến?Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Thiên.Đường Đôn Nho nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát khí trên người dâng lên.Từ khi Diệp Thiên bước vào đây, Đường Tu Văn đã phát hiện ra tung tích của cậu và nói cho Đường Đôn Nho.Đường Đôn Nho nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn Đường Tu Văn mấy tuổi này, mắt khẽ nheo lại.ông ta cũng rất hiếu kỳ, một người trẻ tuổi như Diệp Thiên mà lại có thể làm một chân Đường Tu Văn bị thương nặng, thực lực và thiên phú như thê đủ để sánh với chín thiên tài tuyệt đỉnh của giới võ thuật Hoa Hạ.Diệp Thiên không quan tâm đếnvươn vai.Đối mặt với ông hai Đường Môn mạnh nhất tỉnh Xuyên, cực kỳ nổi tiếng này, cậu không hề có vẻ kiêng dè, mà chẳng khác gì đang nhìn một người bình thường.“Đường Đôn Nho, ông thông báo rộng rãi, lan truyền tin tức tôi và ông hẹn nhau quyết đấu ở võ đài LƯ sơn cho các môn phái trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, mục đích là để đánh bại tôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đúng không?”.Ánh mắt của Diệp Thiên bình thản, mở lời hỏi.Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, cậu làm cháu tôi bị thương, đánh gãy một chân của cháu tôi, còn buông lời ngông cuồng với Đường Môn chúng tôi.Uy nghiêm của Đường Môn sao có thể để mặc người ngoải xúc phạm?”.“Không phải cậu đã nói, nêu Đường Môn chúng tôi không phục thì cứ đến tìm cậu, cậu sẽ tiếp mọi lúc sao?”.“Bây giờ tôi tìm đến cậu rồi đây!”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.Trước ánh mắt của mọi người, ông hai của Đường Môn – Đường Đôn Nho một mình trấn áp tất cả bỗng chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thiên đang ngồi ở một bên võ đài Lư sơn.Giọng nói xen lẫn nội kình sang sảng truyền đi, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên đến rồi à?”.“Diệp Lăng Thiên ở đâu?”.“Ai là Diệp Lăng Thiên?”.Những võ giả ở vòng ngoài võ đài Lư Sơn đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán, không khí trở nên sục sôi.Bọn họ vốn nghĩ rằng người tham gia trận quyết chiến lần này chỉ cóĐường Đôn Nho đến, nào ngờ Diệp Lăng Thiên cũng đã đến rồi sao?Các võ giả ở vòng ngoài không nhìn rõ, nhưng những võ giả ở gần cạnh võ đài Lư sơn nhìn theo ánh mắt của Đường Đôn Nho, vô số ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên, mọi người lập tức ồ lên.Diệp Lăng Thiên lại trẻ tuổi như vậy, là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi sao?Mọi người đều kinh ngạc, hai ông cháu Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, luôn coi Diệp Thiên là người ngoài giới võ thuật, lúc này nét mặt trở nên đông cứng.Nhất là Ngô Duyệt Huyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài, hồi lâu không thể hoàn hồn.Một tên khốn gặp ở giữa sườn núi,nói năng ngông cuồng, ba hoa khoác lác lại là Diệp Lăng Thiên mà Đường Đôn Nho đích thân gửi thư khiêu chiến?Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Thiên.Đường Đôn Nho nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát khí trên người dâng lên.Từ khi Diệp Thiên bước vào đây, Đường Tu Văn đã phát hiện ra tung tích của cậu và nói cho Đường Đôn Nho.Đường Đôn Nho nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn Đường Tu Văn mấy tuổi này, mắt khẽ nheo lại.ông ta cũng rất hiếu kỳ, một người trẻ tuổi như Diệp Thiên mà lại có thể làm một chân Đường Tu Văn bị thương nặng, thực lực và thiên phú như thê đủ để sánh với chín thiên tài tuyệt đỉnh của giới võ thuật Hoa Hạ.Diệp Thiên không quan tâm đếnvươn vai.Đối mặt với ông hai Đường Môn mạnh nhất tỉnh Xuyên, cực kỳ nổi tiếng này, cậu không hề có vẻ kiêng dè, mà chẳng khác gì đang nhìn một người bình thường.“Đường Đôn Nho, ông thông báo rộng rãi, lan truyền tin tức tôi và ông hẹn nhau quyết đấu ở võ đài LƯ sơn cho các môn phái trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, mục đích là để đánh bại tôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đúng không?”.Ánh mắt của Diệp Thiên bình thản, mở lời hỏi.Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, cậu làm cháu tôi bị thương, đánh gãy một chân của cháu tôi, còn buông lời ngông cuồng với Đường Môn chúng tôi.Uy nghiêm của Đường Môn sao có thể để mặc người ngoải xúc phạm?”.“Không phải cậu đã nói, nêu Đường Môn chúng tôi không phục thì cứ đến tìm cậu, cậu sẽ tiếp mọi lúc sao?”.“Bây giờ tôi tìm đến cậu rồi đây!”..