Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 192: Chương 191
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Ngô Duyệt Huyên im lặng không lên tiếng, đương nhiên cô ta hiểu, dù Diệp Thiên có thiên phú được công nhận, nhưng giờ phút này đứng trước Đường Đôn Nho từng vang danh tỉnh Xuyên, có thể nói cậu ta chắc chắn sẽ thất bại.Hơn nữa, Đường Đôn Nho đã nổi ý định giết người, võ đài Lư sơn có khả năng sẽ là nơi Diệp Thiên ngã xuống.ờ nơi xa xa, các ông lớn Xuyên Bắc như Ngô Quảng Phú nhìn thấy Diệp Thiên bước lên võ đài, người nào cũng căng thẳng hồi hộp, nhưng lại không làm gì được.Bọn họ chỉ có thể trơ mắtđứng nhìn, cầu nguyện kỳ tích xảy ra, hi vọng Diệp Thiên thật sự có thực lực chống đỡ được Đường Đôn Nho.Đường Tu Văn bên dưới võ đài tay chống gậy, trong mắt tràn ngập sự thù hận.“Diệp Lăng Thiên, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”.Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, cậu trở bàn tay, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Đôn Nho.“Nêu ông đã muốn ra tay thì còn đợi gì nữa?”.Thấy Diệp Thiên ngông cuồng như vậy, ý muốn giết người trong lòng Đường Đôn Nho càng mạnh thêm.Ông ta lập tức cười nhạt, bàn chân giẫm mạnh xuống sàn.“Rầm!”.Toàn bộ võ đài Lư sơn như bị động đất, rung chuyển một trận.Đường Đôn Nho như tên đã rời cung, lao thẳngđến trước mặt Diệp Thiên, nắm đấm được bao bọc bởi nội kình đột ngột vung ra.Cú đấm này chỉ tăng thêm nội kình, nhìn vô cùng bình thường, nhưng vì nội kình của ông ta hùng hậu, dũng mãnh, nên mạnh hơn Thiết Tuyến Quyền của Quách Tùng Niên không biết bao nhiêu lần.“Quả nhiên, Đường Đôn Nho đã phá vỡ chướng ngại của đỉnh cao tông tượng, tu vi của ông ta đã vượt qua đỉnh cao tông tượng, đạt đến chí tôn bán bộ”.Ngô Vinh Quang nói vô cùng nghiêm túc, ông ta đã nhìn ra quá nhiều thứ từ đường quyền của Đường Đôn Nho.Năm năm trước Đường Đôn Nho vẫn còn là đỉnh cao tông tượng, nhưng sau năm năm, ông ta đã có đột phá, lại tiến thêm một bước đến chí tôn võ thuật.Chí tôn bán bộ được gọi là cảnh giới vô địch chỉ sau chí tôn võ thuật, thực lực của Đường Đôn Nho như vậy đã có thể xưng hùng tỉnh Xuyên, càn quét tám phương.Một người chí tôn bán bộ thì đừng nói là Diệp Thiên, cho dù là chín vị thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ có ở đây cũng chưa chắc có thể chống đỡ.Ngô Vinh Quang dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị Đường Đôn Nho giết chết chỉ bằng một quyền.Đường Đôn Nho đánh ra một quyền, không khí vang lên tiếng rung động, khí kình lan ra khắp võ đài.Mọi người chỉ nhìn thấy dấu vết nắm đấm in trên ngực Diệp Thiên.“Keng!”.Một quyền trúng đích, nhưng cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh máu thịt lẫn lộn, chết ngay tại chỗ trong tưởng tượng của mọi người lại không xảy ra,ngược lại vang lên tiếng kim loại va đập vào nhau.Bản thân Diệp Thiên vẫn đứng vững vàng tại chỗ, hai chân như cắm sâu xuống nền đất.Cú đấm vô cùng mạnh của Đường Đôn Nho lại không thể đánh lùi cậu một chút nào.Các võ giả đứng quan sát đều ngây người, không thể tin nổi.Ngô Vinh Quang vai vê lớn nhất, hiểu nhiều biết rộng thì kêu lên kinh ngạc, trong mắt đầy vè khiếp sợ.“Tụ Khí Thành Canh?”.“Cậu ta… Cậu ta là chí tôn võ thuật sao?”..
Ngô Duyệt Huyên im lặng không lên tiếng, đương nhiên cô ta hiểu, dù Diệp Thiên có thiên phú được công nhận, nhưng giờ phút này đứng trước Đường Đôn Nho từng vang danh tỉnh Xuyên, có thể nói cậu ta chắc chắn sẽ thất bại.
Hơn nữa, Đường Đôn Nho đã nổi ý định giết người, võ đài Lư sơn có khả năng sẽ là nơi Diệp Thiên ngã xuống.
ờ nơi xa xa, các ông lớn Xuyên Bắc như Ngô Quảng Phú nhìn thấy Diệp Thiên bước lên võ đài, người nào cũng căng thẳng hồi hộp, nhưng lại không làm gì được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt
đứng nhìn, cầu nguyện kỳ tích xảy ra, hi vọng Diệp Thiên thật sự có thực lực chống đỡ được Đường Đôn Nho.
Đường Tu Văn bên dưới võ đài tay chống gậy, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
“Diệp Lăng Thiên, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”.
Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, cậu trở bàn tay, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Đôn Nho.
“Nêu ông đã muốn ra tay thì còn đợi gì nữa?”.
Thấy Diệp Thiên ngông cuồng như vậy, ý muốn giết người trong lòng Đường Đôn Nho càng mạnh thêm.
Ông ta lập tức cười nhạt, bàn chân giẫm mạnh xuống sàn.
“Rầm!”.
Toàn bộ võ đài Lư sơn như bị động đất, rung chuyển một trận.
Đường Đôn Nho như tên đã rời cung, lao thẳng
đến trước mặt Diệp Thiên, nắm đấm được bao bọc bởi nội kình đột ngột vung ra.
Cú đấm này chỉ tăng thêm nội kình, nhìn vô cùng bình thường, nhưng vì nội kình của ông ta hùng hậu, dũng mãnh, nên mạnh hơn Thiết Tuyến Quyền của Quách Tùng Niên không biết bao nhiêu lần.
“Quả nhiên, Đường Đôn Nho đã phá vỡ chướng ngại của đỉnh cao tông tượng, tu vi của ông ta đã vượt qua đỉnh cao tông tượng, đạt đến chí tôn bán bộ”.
Ngô Vinh Quang nói vô cùng nghiêm túc, ông ta đã nhìn ra quá nhiều thứ từ đường quyền của Đường Đôn Nho.
Năm năm trước Đường Đôn Nho vẫn còn là đỉnh cao tông tượng, nhưng sau năm năm, ông ta đã có đột phá, lại tiến thêm một bước đến chí tôn võ thuật.
Chí tôn bán bộ được gọi là cảnh giới vô địch chỉ sau chí tôn võ thuật, thực lực của Đường Đôn Nho như vậy đã có thể xưng hùng tỉnh Xuyên, càn quét tám phương.
Một người chí tôn bán bộ thì đừng nói là Diệp Thiên, cho dù là chín vị thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ có ở đây cũng chưa chắc có thể chống đỡ.
Ngô Vinh Quang dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị Đường Đôn Nho giết chết chỉ bằng một quyền.
Đường Đôn Nho đánh ra một quyền, không khí vang lên tiếng rung động, khí kình lan ra khắp võ đài.
Mọi người chỉ nhìn thấy dấu vết nắm đấm in trên ngực Diệp Thiên.
“Keng!”.
Một quyền trúng đích, nhưng cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh máu thịt lẫn lộn, chết ngay tại chỗ trong tưởng tượng của mọi người lại không xảy ra,
ngược lại vang lên tiếng kim loại va đập vào nhau.
Bản thân Diệp Thiên vẫn đứng vững vàng tại chỗ, hai chân như cắm sâu xuống nền đất.
Cú đấm vô cùng mạnh của Đường Đôn Nho lại không thể đánh lùi cậu một chút nào.
Các võ giả đứng quan sát đều ngây người, không thể tin nổi.
Ngô Vinh Quang vai vê lớn nhất, hiểu nhiều biết rộng thì kêu lên kinh ngạc, trong mắt đầy vè khiếp sợ.
“Tụ Khí Thành Canh?”.
“Cậu ta… Cậu ta là chí tôn võ thuật sao?”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Ngô Duyệt Huyên im lặng không lên tiếng, đương nhiên cô ta hiểu, dù Diệp Thiên có thiên phú được công nhận, nhưng giờ phút này đứng trước Đường Đôn Nho từng vang danh tỉnh Xuyên, có thể nói cậu ta chắc chắn sẽ thất bại.Hơn nữa, Đường Đôn Nho đã nổi ý định giết người, võ đài Lư sơn có khả năng sẽ là nơi Diệp Thiên ngã xuống.ờ nơi xa xa, các ông lớn Xuyên Bắc như Ngô Quảng Phú nhìn thấy Diệp Thiên bước lên võ đài, người nào cũng căng thẳng hồi hộp, nhưng lại không làm gì được.Bọn họ chỉ có thể trơ mắtđứng nhìn, cầu nguyện kỳ tích xảy ra, hi vọng Diệp Thiên thật sự có thực lực chống đỡ được Đường Đôn Nho.Đường Tu Văn bên dưới võ đài tay chống gậy, trong mắt tràn ngập sự thù hận.“Diệp Lăng Thiên, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”.Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, cậu trở bàn tay, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Đôn Nho.“Nêu ông đã muốn ra tay thì còn đợi gì nữa?”.Thấy Diệp Thiên ngông cuồng như vậy, ý muốn giết người trong lòng Đường Đôn Nho càng mạnh thêm.Ông ta lập tức cười nhạt, bàn chân giẫm mạnh xuống sàn.“Rầm!”.Toàn bộ võ đài Lư sơn như bị động đất, rung chuyển một trận.Đường Đôn Nho như tên đã rời cung, lao thẳngđến trước mặt Diệp Thiên, nắm đấm được bao bọc bởi nội kình đột ngột vung ra.Cú đấm này chỉ tăng thêm nội kình, nhìn vô cùng bình thường, nhưng vì nội kình của ông ta hùng hậu, dũng mãnh, nên mạnh hơn Thiết Tuyến Quyền của Quách Tùng Niên không biết bao nhiêu lần.“Quả nhiên, Đường Đôn Nho đã phá vỡ chướng ngại của đỉnh cao tông tượng, tu vi của ông ta đã vượt qua đỉnh cao tông tượng, đạt đến chí tôn bán bộ”.Ngô Vinh Quang nói vô cùng nghiêm túc, ông ta đã nhìn ra quá nhiều thứ từ đường quyền của Đường Đôn Nho.Năm năm trước Đường Đôn Nho vẫn còn là đỉnh cao tông tượng, nhưng sau năm năm, ông ta đã có đột phá, lại tiến thêm một bước đến chí tôn võ thuật.Chí tôn bán bộ được gọi là cảnh giới vô địch chỉ sau chí tôn võ thuật, thực lực của Đường Đôn Nho như vậy đã có thể xưng hùng tỉnh Xuyên, càn quét tám phương.Một người chí tôn bán bộ thì đừng nói là Diệp Thiên, cho dù là chín vị thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ có ở đây cũng chưa chắc có thể chống đỡ.Ngô Vinh Quang dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị Đường Đôn Nho giết chết chỉ bằng một quyền.Đường Đôn Nho đánh ra một quyền, không khí vang lên tiếng rung động, khí kình lan ra khắp võ đài.Mọi người chỉ nhìn thấy dấu vết nắm đấm in trên ngực Diệp Thiên.“Keng!”.Một quyền trúng đích, nhưng cảnh tượng Diệp Thiên bị đánh máu thịt lẫn lộn, chết ngay tại chỗ trong tưởng tượng của mọi người lại không xảy ra,ngược lại vang lên tiếng kim loại va đập vào nhau.Bản thân Diệp Thiên vẫn đứng vững vàng tại chỗ, hai chân như cắm sâu xuống nền đất.Cú đấm vô cùng mạnh của Đường Đôn Nho lại không thể đánh lùi cậu một chút nào.Các võ giả đứng quan sát đều ngây người, không thể tin nổi.Ngô Vinh Quang vai vê lớn nhất, hiểu nhiều biết rộng thì kêu lên kinh ngạc, trong mắt đầy vè khiếp sợ.“Tụ Khí Thành Canh?”.“Cậu ta… Cậu ta là chí tôn võ thuật sao?”..