Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 219: Chương 218

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.Diệp Thiên sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.“Cô là người đầu tiên”.Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.“Lạ thật!”.Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghê sofa.Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.“Rầm!”.—————–Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở.Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”.Người đến là Sở Thần Quang.Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.Tại đây có hình ảnh.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.Diệp Thiên sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.“Cô là người đầu tiên”.Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.“Lạ thật!”.Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghê sofa.Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.“Rầm!”.—————–Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở.Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”.Người đến là Sở Thần Quang.Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.Tại đây có hình ảnh.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.Diệp Thiên sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.“Cô là người đầu tiên”.Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.“Lạ thật!”.Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghê sofa.Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.“Rầm!”.—————–Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở.Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”.Người đến là Sở Thần Quang.Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.Tại đây có hình ảnh.

Chương 219: Chương 218